Sau khi hai người về, đúng lúc Diệp Ân Tuấn từ trong phòng đi ra, thấy Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt thì hơi sững sờ, sau đó anh gật đầu với Tiêu Nguyệt: “Chú hai vừa mới ngủ, cảm xúc của chú ấy không được ổn định lắm, con đã gọi bác sĩ tới khám rồi.” “Cảm ơn.” Tiêu Nguyệt rất ít khi nói cảm ơn, lần này bà nói rất chân thành. Diệp Ân Tuấn vẫy tay rồi nắm tay Thẩm Hạ Lan rời đi. Thẩm Hạ Lan nóng lòng kéo Diệp Ân Tuấn vào phòng ngủ. Diệp Ân Tuấn cười hỏi: “Sao thế? Ban ngày ban mặt, em muốn làm chuyện có lợi cho cả thể chất và tinh thần à?” “Đừng đùa, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Thẩm Hạ Lan lườm Diệp Ân Tuấn, rất quyến rũ nhưng tự cô lại không biết điều ấy. “Chuyện gì?” Diệp Ân Tuấn kéo tay cô để cô ngồi lên đùi mình. Sau khi phản kháng vô hiệu, Thẩm Hạ Lan cũng lười tự hành mình, để cho Diệp Ân Tuấn nghịch đầu ngón tay mình, ngồi trên đùi anh kể lại cho anh những gì Tiêu Nguyệt vừa nói. Diệp Ân Tuấn chợt khựng lại. “Em nói thật chứ?” “Không phải em nói, là dì cả nói. Em cảm thấy chuyện này rất quan trọng, cần phản ánh với cấp trên. Bây giờ chúng ta không biết lão họ Phương kia đang giữ bao nhiêu người của chúng ta, nhất là quân khu và cơ quan chính phủ, thâm nhập thật sự đáng sợ.” Thẩm Hạ Lan không dám nghĩ tiếp. Sắp xếp từ hơn ba mươi năm trước, Phương Chính và Phương Nghị bày ra một bàn cờ lớn, ai có thể ngờ rằng họ lại có tham vọng lớn như vậy? Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn cũng hơi nghiêm nghị. “Đây quả là chuyện lớn, anh cần nói chuyện với cậu Mặc. Hạ Lan, em ngồi đây một lát nhé.” “Vâng.” Diệp Ân Tuấn nhanh chóng rời khỏi phòng, cầm điện thoại đi ra ngoài. Khi nghe điện thoại hình như Mặc Trì vừa ngủ dậy, giọng nói hơi lười biếng. “Mới sáng sớm cậu đã quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta, có chuyện gì cực kỳ quan trọng hả? Nếu không có thì khi nào gặp tôi sẽ đánh cho cậu một trận.” Mặc Trì vừa ngáp vừa nói. Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không để tâm đến lời đe doạ của anh ta, nhỏ giọng bảo: “Có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.” “Hả?” Diệp Ân Tuấn kể lại những lời Tiêu Nguyệt vừa nói..