Thức ăn rất ngon, nhưng lại không phải vị trước kia nữa. Dù gì, khoảng thời gian đã mất đi của hai người cũng không thể trở lại nữa, tình cảm của hai người cũng không thể tiếp tục nữa. Cuộc sống luôn có rất nhiều điều không như ý, Hoắc Chấn Ninh vốn tưởng rằng mình đã thản nhiên với điều đó rồi, nhưng ở trước mặt Tiêu Nguyệt, trước mặt người mình yêu, ông mới nhận ra trái tim đã tê dại kia lại đau đớn vô cùng, lục phủ ngũ tạng như bị vò nát. Ông yêu bà!. Truyện Xuyên Không Yêu bà hệt như hơn hai mươi năm trước! Nhưng ông đã mất đi tư cách yêu bà rồi! Trên thế giới này còn có chuyện gì buồn hơn chuyện này sao? Hoắc Chấn Ninh vẫn luôn không tin vào định mệnh, nhưng giờ đây lại không biết mình nên làm thế nào. Lúc ở dưới tầng hầm, hi vọng duy nhất là nhìn thấy lại ánh mặt trời. Nhưng bây giờ đã ra ngoài, ông lại hoang mang. Đã hơn hai mươi năm trôi qua, ông đã hoàn toàn xa lạ với thế giới này, ông không biết nên thích ứng với nó thế nào, càng không biết mình còn có thể làm gì, còn có giá trị gì. Sự kiên cường trước kia đã hoàn toàn biến mất sau khi bị thời gian bào mòn. Hoắc Chấn Ninh nhìn bát đũa trước mắt, cảm giác như trái tim mình cũng trống rỗng. Sau này ông nên đi đâu về đâu? Trở về nhà họ Hoắc làm con mọt cho người ta nuôi sao? Không! Đó không nên là cuộc đời của Hoắc Chấn Ninh ông! Nhưng Hoắc Chấn Ninh ông còn có cuộc đời không? Có lẽ hơn hai mươi năm trước, từ khi bị người đàn ông kia nhốt dưới tầng hầm, cuộc đời của ông đã kết thúc rồi. Lúc Tiêu Nguyệt trở về, trùng hợp nhìn thấy Hoắc Chấn Ninh ngây ngốc nhìn bát đũa. Ông như một đứa trẻ bất lực, mê man không tìm thấy đường về nhà. Trái tim bà lại càng đau đớn hơn. “Chấn Ninh, ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì để tôi chỉnh tóc cho ông?” Tiêu Nguyệt cố gắng hết sức để khiến giọng nói trở nên nhẹ nhất có thể. Hoắc Chấn Ninh khẽ run rẩy, đặt bát đĩa trong tay xuống. Ông như một đứa trẻ gò bó, không biết phải làm gì trước mặt Tiêu Nguyệt. Nhìn công cụ cắt tóc của Tiêu Nguyệt không biết muợn từ đâu ra đến thất thần. “Ngồi xuống.” Tiêu Nguyệt bước tới, dịu dàng ấn Hoắc Chấn Ninh xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi choàng khăn lên người ông, mới khẽ nói: “Lát nữa nếu tôi cắt không đẹp ông cũng không được cười đâu đấy.” Vốn tưởng rằng Hoắc Chấn Ninh sẽ nói “không đâu” giống như trước kia, nhưng lúc này Hoắc Chấn Ninh lại yên lặng đến mức khiến người ta thấy nặng nề. Tiêu Nguyệt biết không thể vội được, sau đó liền mở tông đơ lên, lúc đang chuẩn bị cắt tóc cho Hoắc Chấn Ninh, chợt thấy một chuỗi lỗ kim trong tai ông..