“Xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Hạ Lan tò mò hỏi một câu, Diệp Ân Tuấn lắc đầu, biểu thị anh cũng không rõ lắm, Trạm Dực đã phái người đi điều tra rồi. Nhưng Dao Lạc lại nói: “Đây là một trận pháp, Hạ Lan, tôi nói cô làm.” “Được.” Về phương diện trận pháp thì Thẩm Hạ Lan hoàn toàn nghe theo Dao Lạc. Hàn Hi Thần sợ cơ thể Dao Lạc không chịu nổi, lúc này thấy Dao Lạc dạy trận pháp cho Thẩm Hạ Lan thì anh ta có chút sững sờ, sau đó lại nhếch môi cười. Dao Lạc không phải là người dễ mở lòng, một khi nhận định thì chính là cả đời, xem ra Dao Lạc đã xem Thẩm Hạ Lan là bạn của mình rồi. Trước khi có kết quả giám định ADN, Hàn Hi Thần thích xu hướng phát triển này. Cho dù xuất hiện kết quả xấu nhất là anh ta là con trai của Phương Nghị, nhưng chỉ cần có Thẩm Hạ Lan ở đây thì anh ta và Dao Lạc còn có hy vọng, không phải sao? Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, nhưng anh ta lại không buông tay được. Thẩm Hạ Lan mở trận pháp theo lời Dao Lạc, đột nhiên một mùi cổ xưa nồng nặc phả vào mặt. Diệp Ân Tuấn lập tức chạy tới, ôm Thẩm Hạ Lan bổ nhào xuống đất và hét lên: “Nằm xuống, nín thở!” Đội ngũ đã được huấn luyện bài bản, nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn, họ nhanh chóng nằm xuống nín thở, Hàn Hi Thần cũng lập tức ôm Dao Lạc vào lòng. “Chuyện gì vậy?” Thẩm Hạ Lan đưa mắt hỏi Diệp Ân Tuấn, cô không cảm thấy nguy hiểm nào hết. Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: “Mạch khoáng đóng lâu ngày nên một khi tiếp xúc với không khí bên ngoài, nó sẽ phát tán ra một luồng khí độc. Tuy rằng không quá độc, nhưng cũng không thể xem thường được.” Thẩm Hạ Lan chợt hiểu ra. Về phương diện này, cô lại biết quá ít. Không ngửi thấy mùi vị gì, có người nín thở chậm liền bị trúng độc, lăn lộn trên đất kêu gào. Trạm Dực lập tức sai người khiêng xuống cứu chữa, sắc mặt những người khác càng thêm trầm trọng. Vốn tưởng chỉ là một mạch khoáng nên cũng không cần quá nghiêm túc, cho đến giờ phút này, mọi người mới phát hiện sự việc khó khăn hơn họ tưởng tượng rất nhiều. Diệp Ân Tuấn cảm thấy không còn nguy hiểm thì mới đứng dậy. Anh kéo Thẩm Hạ Lan lên, nhỏ giọng nói: “Lát nữa cần em thì em hãy tiến lên, còn những lúc khác thì phải đi bên cạnh Dao Lạc, đã biết chưa?” “Ừm.” Thẩm Hạ Lan cũng biết chuyện này rất nguy hiểm nên vội vàng gật đầu, nhưng lại lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, cô kéo cánh tay anh. Mặc dù cô không nói nhưng Diệp Ân Tuấn hiểu cô muốn nói gì. “Anh sẽ cẩn thận, yên tâm.” Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng buông Diệp Ân Tuấn ra..