“Có người đang theo dõi chúng ta.” Giọng nói của Thẩm Hạ Lan không lớn, nhưng lại khiến tay của Tống Đình run lẩy bẩy. Lúc này đây, người có thể theo dõi bọn họ chắc chắn không phải là người của Diệp Ân Tuấn, rất có khả năng là người của Đường Trình Siêu. Tống Đình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. “Mợ chủ, nếu như lát nữa có chuyện gì, cô ngồi sang chiếc xe khác, tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ.” Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan hơi nghiêm túc. “Có nhìn rõ họ là người của ai không?” “Không nhìn rõ, có điều chắc chắn không phải là người của chúng ta.” Tống Đình bắt đầu tăng tốc. Sắc mặt mỗi người trên xe đều căng thẳng. Thẩm Hạ Lan không muốn liên lụy cho những người khác, cô nhìn xung quanh một hồi, rồi trầm giọng, nói: “Thả tôi xuống phía trước, các người cứ lái xe đi.” “Mợ chủ!” “Nghe tôi, đưa định vị máy bay cho tôi. Tôi sẽ tự mình qua đó, hoặc là tìm cách khác rời khỏi đây, bây giờ nói thế nào cũng không thể để người của Đường Trình Siêu tóm được tôi. Tôi là thứ anh ta có thể dùng để uy hiếp được Diệp Ân Tuấn, chỉ cần tôi không xuất hiện, chỉ cần bọn họ không tìm được tôi, thì sẽ không làm gì được Diệp Ân Tuấn. Đúng rồi, chuyện ở công trường các người hãy giúp Ân Tuấn tận khả năng của mình. Còn về người thân của những người đã chết, đừng chỉ tìm kẽ hở trong mối quan hệ cá nhân của họ, đi xem thử thân thuộc của những người đó gần đây có nhu cầu gì về tiền bạc hay không, rất có thể sẽ có điểm đột phá.” Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tống Đình chợt hiểu ra. “Sao tôi không nghĩ đến cái này nhỉ?” “Thả bọn họ xuống trước, sau đó lúc đến khúc cua đằng kia thì giảm tốc độ chậm lại, tôi sẽ nhảy xuống xe.” Thẩm Hạ Lan đã đưa ra quyết định táo bạo này xém chút khiến Tống Đình giật mình. “Mợ chủ, mợ nói gì thế? Nhảy xuống xe? Như thế nguy hiểm lắm!” “Còn nguy hiểm hơn tôi chết sao. Nếu thật sự bị người của Đường Trình Siêu bắt được, tôi sống không bằng chết.” Ánh mắt Thẩm Hạ Lan toát lên thần sắc kiên định, khiến Tống Đình không thể làm ngơ. Đây mới đúng là chở chủ của anh ta! Mới xứng với tổng giám đốc Diệp của bọn họ! Dù Tống Đình không đồng ý với đề nghị của Thẩm Hạ Lan, nhưng có vẻ như thực sự không còn cách nào khác. “Thưa mợ, nếu mợ như vậy, cậu Diệp sẽ chẻ tôi ra mất.” Tống Đình muốn khóc không ra nước mắt. Thẩm Hạ Lan nở nụ cười hiếm thấy, nói: “Không đâu, trong lòng anh ấy, cậu cũng rất quan trọng.” Câu này khiến Tống Đình cảm thấy ấm áp. Những năm qua quả thật Diệp Ân Tuấn xem anh ta là tâm phúc tri kỷ, cho dù nhà họ Diệp có thay đổi như thế nào thì anh ta vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn, chuyện lớn chuyện nhỏ gì Diệp Ân Tuấn cũng không hề giấu diếm anh ta, thực lòng mà nói Tống Đình rất cảm động, bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan cũng nói như thế, trong lòng không khỏi vui mừng hớn hở. “Mợ chủ, cô nhất định phải cẩn thận, nếu cô bình an, nhớ gọi điện thoại cho tôi, hoặc cho cậu Diệp cũng được, tôi thấy bây giờ chiếc máy bay đó chắc là không thể dùng nữa, chúng ta hãy tìm cách khác rời khỏi đây thôi.” Lúc này Tống Đình cũng nhận thấy rõ, Đường Trình Siêu đang từng bước từng bước tiến sát, như muốn mang Thẩm Hạ Lan đi bằng mọi giá. Thẩm Hạ Lan gật đầu. Khi xe chạy đến rào cản ngay khúc cua, Tống Đình cho xe vào sát lề đường, từ từ giảm tốc độ. “Mợ chủ, chú ý an toàn.” “Cậu mau đi đi!” Thẩm Hạ Lan mở cửa xe nhìn vỉa hè bên ngoài, nói thật, cô cảm thấy có hơi sợ, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình và Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan đành phải cắn răng chịu đựng, nhảy ra ngoài. “Bịch” một tiếng, Thẩm Hạ Lan nhảy ra, Tống Đình có hơi lo lắng, không biết bây giờ Thẩm Hạ Lan thế nào rồi. Thẩm Hạ Lan không phải là người được huấn luyện chuyên nghiệp, thậm chí còn là một người phụ nữ yếu đuối, bây giờ tình hình đang rất nguy hiểm, anh ta không biết Thẩm Hạ Lan có bị thương hay không, nhưng bây giờ đã không còn kịp để bản thân suy nghĩ mấy chuyện này nữa rồi. Tống Đình tăng tốc, lao đi thật nhanh. Chân của Thẩm Hạ Lan hơi bị thương, đầu gối bị trầy xước khiến cô cảm thấy rất đau rát, nhưng cô cỏ thể ẩn nấp, nhìn chiếc xe đằng sau không ngừng đuổi theo xe của Tống Đình. Cô thở hổn hển, cả hai chân đều giống như không thuộc về mình. Không biết phải đi đâu? Có nơi nào mà Đường Trình Siêu không biết tới nhỉ? Cô đã sống ở đây được năm năm rồi, nhưng Đường Trình Siêu đã sống ở đây lâu hơn cô, anh ta lại hiểu rõ cô như thế, muốn tìm được cô thật sự quá dễ dàng. Mặc dù bây giờ bọn họ đều bị Tống Đình đánh lạc hướng, nhưng Thẩm Hạ Lan hơi khó xử, cô phát hiện trời đất rộng lớn như vậy, vậy mà lại không có chỗ để cho cô ẩn thân. Cô ấy đã trốn trong lùm cây bên đường, ngay cả khi chân đau kinh khủng, cũng không dám nhúc nhích một tý. Bên ngoài đều là người của Đường Trình Siêu, nói không chừng còn có người của cảnh sát, một khi cô ra ngoài chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Cô muốn gọi điện cho Diệp Ân Tuấn để báo bình an, lại sợ điện thoại của mình bị người ta nghe lén, hiện giờ cô không có tin tức gì mới là tốt nhất cho Diệp Ân Tuấn. Thẩm Hạ Lan đợi cho đến khi trời tối. Trời tối, thời tiết ở đây lạnh khủng khiếp, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cả người run lên vì lạnh. Thẩm Hạ Lan đợi cho đến khi không có ai cả mới bước ra và lê từng bước về phía trước. Cô không biết cứ tiếp tục đi như thế sẽ đi được đến đâu, chỉ biết cô không thể ở lại nơi này. Gió thổi ở đây như tạt vào người cô từng gáo nước lạnh. Đã lâu rồi Thẩm Hạ Lan mới trải qua cảm giác bất lực như vậy. Năm năm trước cô không được ai giúp đỡ, cảm thấy cả thế giới đều như sụp đổ, thậm chí cảm thấy bản thân chết trong trận hỏa hoạn đó có lẽ sẽ không khổ sở như thế. Năm năm sau, cô lại một lần nữa bất lực, có điều trong lòng vẫn có chút hy vọng. Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh của Diệp Ân Tuấn và các con, bây giờ cô đang là vợ của Diệp Ân Tuấn, là mẹ của bọn trẻ, cô không thể gục ngã được, càng không thể để Đường Trình Siêu đạt được ý đồ. Vừa đói, vừa lạnh lại mệt, cho dù cô có cắn răng chịu đựng, cũng không thể cản được sức lực bị tiêu hao, cảnh vật trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, trực tiếp ngã xuống đất. Không biết bao lâu, một chiếc xe lặng lẽ chạy tới, dừng lại bên cạnh Thẩm Hạ Lan. Một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, chạc khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, trông đặc biệt có khí chất, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có hơi sững sờ, chân mày hơi nhướng lên, hình như đang suy nghĩ có nên cứu cô hay không vậy. Ngập ngừng khoảng vài phút, người phụ nữ vẫn thở dài một hơi, sau đó kéo Thẩm Hạ An lên xe, rồi cho xe chạy đi. Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn biệt thự. Phong cách trang trí của căn biệt thự này thuộc phong cách Địa Trung Hải và trông rất thoải mái. Phút chốc cảm thấy hơi sợ hãi, sợ bản thân cuối cùng vẫn không thể chạy thoát khỏi sự theo dõi của Đường Trình Siêu, bị Đường Trình Siêu bắt lại, có điều theo như cô biết, Đường Trình Siêu không thích phong cách trang trí như vậy. Thẩm Hạ Lan vén chăn lên thì nhìn thấy quần áo cũ của mình đã được thay mới, vết thương trên chân cũng được băng bó. Cô chậm rãi bước xuống giường, mở cửa phòng đi ra ngoài. Căn biệt thự rất yên tĩnh, như thể không có ai. Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó hiểu, sau khi đi khắp các căn phòng vẫn không thấy bóng dáng một người, lẽ nào cô được người ta cứu xong rồi ném ở đây sao? Cô hơi bối rối, nhưng phát hiện một căn phòng tối le lói một chút ánh sáng. Thẩm Hạ Lan từ từ bước tới. Căn phòng tối có hơi giống phòng khách, nhưng các cửa sổ đều hạ rèm xuống hết. Thẩm Hạ Lan đẩy cửa ra thì nhìn thấy một người phụ nữ đang cầm bảng vẽ vẽ tranh. Bà ta vẽ bằng màu nước, vẽ phong cảnh là chính, nét bút đầy đặn khiến Thẩm Hạ Lan có cảm giác từng rất quen thuộc, dường như cô đã nhìn thấy cảnh vật này ở đâu rồi. Thẩm Hạ Lan không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, cô phát hiện người phụ nữ này chỉ nhìn phía sau thôi đã rất xinh đẹp, đẹp giống như bức tranh trong đây vậy. Không biết người phụ nữ đó hoàn thành xong bức tranh từ lúc nào, mới đứng dậy thì đã phát hiện ra Thẩm Hạ LAn đang đứng ở cửa. “Cô tỉnh rồi à?” Giọng nói người phụ nữ nghe rất hay. Bởi vì vấn đề ánh sáng, Thẩm Hạ Lan không thể nhìn rõ khuôn mặt của bà ấy, nhưng ắt hẳn bà ấy phải là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Thẩm Hạ Lan lễ phép cười nói: “Cảm ơn cô đã cứu cháu.” “Tôi chỉ là thuận đường mà thôi. Nơi đó tương đối hẻo lánh, ít người qua lại, cũng coi như cô mạng lớn.” Người phụ nữ không hỏi gì khác, nhưng bà ấy nhận thấy rằng ánh mắt của Thẩm Hạ Lan nhìn những bức tranh của mình có vẻ say mê. “Cô biết vẽ không?” “Từng học một chút, có điều không đẹp bằng tranh của cô.” Câu này nói rất là chân thực. Thẩm Hạ Lan kỳ thực rất thích vẽ tranh, nhưng bởi vì gả cho Diệp Ân Tuấn nên đành gác lại, rồi sau đó sang Mỹ, vì cuộc sống, không thể không đi học thiết kế ô tô, chỉ biết hội họa một chút, chứ không có chuyên sâu. Bây giờ nhìn thấy bức tranh đầy cảm xúc của người phụ nữ này, cô cảm thấy hối hận. Hối hận bản thân lúc đầu tại sao không kiên trì tiếp? Người phụ nữ nghe Thẩm Hạ An nói thế có hơi ngạc nhiên. “Rất ít người phụ nữ nào ở độ tuổi như cô còn thích vẽ tranh.” “Tôi không còn trẻ nữa, cũng sắp ba mươi rồi.” Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ cảm thấy mình còn trẻ. Người phụ nữ nhìn cô cười, chỉ vào bức tranh vừa rồi của mình, nói: “Cô thấy thế nào?” “Cảm xúc rất tinh tế, nhưng dường như có thêm một chút u buồn. Cái cô vẽ là tranh sơn thủy, chuẩn xác mà nói là vì cô thích phong cảnh nên mới vẽ, đúng không? Nhưng tôi không biết có phải mình cảm nhận sai không, cứ cảm thấy bức tranh của cô có hơi ảm đạm một chút.” Thẩm Hạ Lan không giấu giếm suy nghĩ của mình. Bức tranh phong cảnh này bà ta vẽ thật sự rất đẹp, nhưng lại mang nét bi thương, cho dù là mây trên bầu trời cũng đượm buồn. Người phụ nữ sửng sốt, sau đó cười khổ nói: “Hiếm khi có người hiểu được. Tôi tên là Tiêu Ái, còn cô?” “Tôi là Thẩm Hạ Lan.” Thẩm Hạ Lan tự giới thiệu. Mặc kệ bây giờ trong nước có cái người tên Thẩm Hạ Lan hay không, từ nhỏ đến lớn, cô đều là Thẩm Hạ Lan. Cho dù cô có lấy thân phận Lisa năm năm, bây giờ cô vẫn là Thẩm Hạ Lan. Tiêu Ái mỉm cười, tắt cây đèn mờ, rồi bật đèn trong phòng lên. Thẩm Hạ Lan nhất thời không thể thích ứng được với ánh sáng đột ngột, nhanh chóng duỗi tay ra chặn trước mắt mình, từ từ thích ứng rồi mới bỏ tay xuống. Tiêu Ái lấy bức tranh vừa rồi đưa cho Thẩm Hạ Lan, mỉm cười nói: “Tặng cho cô, hi vọng cô không chê.” “Không đâu.” Thẩm Hạ Lan hơi thụ sủng nhược kinh, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn thì mới sững sờ. “Cô, cô là…” Sự ngạc nhiên trong mắt cô hiện lên quá rõ, khiến Tiêu Ái thôi cũng không thôi được. “Sao, cô biết tôi à?” Sắc mặt Tiêu Ái không có thay đổi gì lớn, cô chỉ nhướng mày. Mấy năm nay chẳng có mấy người mấy việc khiến bà phải chú ý đến, sự kinh ngạc của người phụ nữ trước mặt này khiến bà hơi hiếu kỳ.