Những đứa bé đó đều là con của cô ấy và Hàn Hi Thần, mà có người mẹ nào sẽ không thương con của mình cơ chứ, nhưng mà giữa bọn họ lại bị hận thù ngăn cách, Dao Lạc không có cách nào sinh con, nhưng mà lại không thể nói rõ với Hàn Hi Thần, loại đau đớn như thế này, đàn ông các anh không hiểu được đâu. Mà bây giờ nói cho cô ấy nghe một vài chuyện, cho dù có một chút hi vọng thì đối với cô ấy mà nói cũng là một loại cứu rỗi và giải pháp. Cô ấy khóc được là tốt rồi, nếu không, có lẽ cô ấy sẽ không có khí lực và dũng khí để tiếp tục ở bên cạnh Hàn Hi Thần, đi đến ngày hôm nay, thật ra Dao Lạc đã đẩy mình vào trong ngõ cụt, hoặc là sống hoặc là chết.” Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn có vẻ đăm chiêu. Anh cũng nhớ đến đứa nhỏ không có duyên với mình và Thẩm Hạ Lan. Có phải là lúc trước Thẩm Hạ Lan cũng đau khổ như thế? Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, anh đau lòng, ôm cô chặt hơn. “Anh xin lỗi.” Một câu xin lỗi đột ngột của anh làm Thẩm Hạ Lan chẳng hiểu ra làm sao, suy nghĩ thật lâu rồi mới nhớ đến Diệp Ân Tuấn đang xin lỗi cái gì, trong lòng không khỏi có một dòng nước ấm chảy qua. “Em không sao đâu, đều đã qua rồi.” Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng vuốt ve lưng Diệp Ân Tuấn, cô biết chuyện này chính là một cái gai trong lòng Diệp Ân Tuấn, mặc dù anh không nói, nhưng mà không có nghĩa là không đau. Diệp Ân Tuấn khát vọng có thể được làm ba một lần nữa hơn cả cô, tại sao lại có một số việc không theo ý người, Thẩm Hạ Lan biết chỉ có thể tiếp tục sống mới là tốt nhất. Sao Diệp Ân Tuấn có thể không biết tâm tư của Thẩm Hạ Lan được chứ? Anh cúi đầu xuống hôn Thẩm Hạ Lan, lần này mang theo vẻ thương tiếc và dịu dàng. Lúc Hàn Hi Thần đi ra thì nhìn thấy một cảnh tượng nóng bỏng như thế, không khỏi ho khan một tiếng. Thẩm Hạ Lan liền đẩy Diệp Ân Tuấn ra, mặt đỏ giống như là một quả táo chín. “Cái đó, nếu như hai người cần phòng, ở chỗ của anh có phòng đó, cứ tùy ý chọn đi.” Hàn Hi Thần trêu chọc nhìn Diệp Ân Tuấn, cảm xúc trên mặt đã khá hơn rất nhiều so với lúc mới bước vào, quả thật cách nhau một trời một vực. Diệp Ân Tuấn ở trước mặt người ngoài vẫn là một bộ dạng trầm ổn lạnh lùng, hiếm khi nhìn thấy một mặt nhiệt tình của anh, Hàn Hi Thần cảm thấy mình mà không trêu chọc một chút thì có lỗi với bản thân quá. Nhìn dáng vẻ mặt mày hơn hở của Hàn Hi Thần, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Vợ tôi đã giúp người phụ nữ của anh tháo gỡ nút thắt, anh cảm thấy cho chúng tôi một căn phòng là có thể đuổi chúng tôi đi hả?” “Chà, ý đây là công phu sư tử ngoạm hả?” Hàn Hi Thần đột nhiên lại húyt sáo một tiếng, sau đó lại cười nói: “Vậy không bằng dẫn hai người đi xem tình trạng hiện tại của Phương Nghị như thế nào?” “Không phải là sức khỏe của Dao Lạc không ổn định hả?” Thẩm Hạ Lan kinh ngạc. Hàn Hi Thần lại nói: “Coi như là cảm ơn em đã tháo gỡ nút thắt trong lòng cô ấy, một lát nữa anh sẽ ôm cô ấy đến đó, đảm bảo không để cô ấy đón gió là được rồi. So với anh và hai người, cô ấy muốn biết kết quả xét nghiệm ADN hơn bất cứ ai.” Lời nói này là thật. Dao Lạc yêu Hàn Hi Thần lâu như thế, vẫn luôn giày vò giữa tình yêu và thù hận, lại vì mối thù sâu sắc mà liên tục bỏ mất mấy đứa con, cô ta thật sự muốn biết kết quả. Diệp Ân Tuấn thấy Hàn Hi Thần đã có dự định, liền gật đầu nói: “Được rồi, hai người chuẩn bị đi, tôi với Hạ Lan đi ra ngoài một lát.” “Đừng có đi quá xa, ở đây vẫn còn có thế lực mà anh chưa hợp nhất, sợ là có chuyện gì.” Hàn Hi Thần không phải là thần tiên, mặc dù là con trai của Phương Nghị nhưng mà nhiều năm như vậy, thật ra thì Phương Nghị không ủy quyền gì cho anh ta. Bây giờ Phương Nghị đã mất tích, mặc dù Hàn Hi Thần dùng thủ đoạn tàn nhẫn cũng đã có thể tạm thời khống chế được một chút thế lực, nhưng mà những thế lực đã trung thành với Phương Nghị nhiều năm vẫn không có cách nào xử lý trong khoảng thời gian ngắn. Diệp Ân Tuấn cũng biết điều đó..