Tiêu Nguyệt nhìn thấy như thế này, không khỏi cười nói: “Dì biết là cháu đến tìm dì chắc là có chuyện gì đó, cháu muốn hỏi là đã điều tra thân phận của Hàn Khiếu được chưa có đúng không? Đúng lúc bên phía dì cũng có manh mối, đang định qua đó nói cho cháu biết.” Lời này vừa mới nói ra, Thẩm Hạ Lan lập tức thấy ngạc nhiên. Thân phận thật sự của Hàn Khiếu đã bị Tiêu Nguyệt điều tra ra rồi? Thẩm Hạ Lan cho là ở bên người tên là Thanh Loan của Diệp Ân Tuấn sẽ cho ra tin tức sớm hơn, lại không nghĩ tới người cho cô tin tức sớm nhất lại là Tiêu Nguyệt. Nhớ đến suy đoán trước đó, Thẩm Hạ Lan đè xuống sự kinh ngạc ở trong lòng, cô vội hỏi: “Thân phận của Hàn Khiếu là gì vậy?” “Dì vẫn còn chưa sắp xếp lại, nhưng mà cũng có thể nói cho cháu nghe kha khá.” Giọng nói của Tiêu Nguyệt rất thấp, sau khi nhìn Thẩm Hạ Lan thì liền mở miệng nói. “Tên thật của Hàn Khiếu là Phương Nghị, là em trai ruột của quốc chủ nước T.” Lúc nói tới quốc chủ nước T, Thẩm Hạ Lan phát hiện Tiêu Nguyệt cắn chặt răng. Xem ra là cô đã đoán đúng rồi, người áo đen đó có khả năng chính là quốc chủ. Nhưng mà không phải nước T đã phong quốc rồi hả? Tại sao quốc chủ lại đến đây? Còn có thể giày vò Tiêu Nguyệt như thế? Chẳng lẽ chỉ là vì để cứu Hàn Khiếu trở về? Em trai ruột à? Đó chính là thân vương, thân phận lớn biết bao nhiêu, cũng làm khó cho Hàn Khiếu có thân phận thân vương thế mà lại tình nguyện mạo danh thay thế sống một cuộc sống của người bình thường hơn ba mươi năm. Vậy mục đích ẩn nấp của bọn họ chắc chắn sẽ không đơn giản. Trong lòng của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng suy nghĩ những vấn đề này. Nhưng mà Tiêu Nguyệt lại không biết Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ cái gì, thấp giọng nói: “Dì cũng vừa mới điều tra không lâu thôi, hơn ba mươi năm trước Phương Nghị đã rời khỏi nước T rồi, lúc trước tin tức này đã bị quốc chủ phong bế, sau đó nói là ông ta ra nước ngoài đi du học, từ đó về sau cũng không còn tin tức nữa, cũng không có nhiều người hỏi thăm tới tình hình của ông ta, dần dà mọi người xem như đã quên mất con người này rồi. Lại cộng thêm quốc chủ muốn xóa mất dấu vết của ông ta, ngay cả vợ của ông ta cũng không cánh mà bay, cho nên Phương Nghị dần dần không có dấu vết theo thời gian. Hơn ba mươi năm trôi qua, chẳng còn được bao nhiêu người biết còn có một thân vương tên là Phương Nghị, chỉ biết được thân tính của quốc chủ là người đã chết, cho nên nhiều năm như thế, Phương Nghị mới có thể thuận lợi như vậy.” Sau khi nói đến đây, yết hầu của Tiêu Nguyệt có chút ngứa, chắc có lẽ là đã bị cảm rồi. Bà ta cố gắng kiềm chế không muốn để cho Thẩm Hạ Lan nhìn ra. Trông có vẻ là khá nặng, bà ta bị đàn ông giày vò như thế, không bị cảm mới là lạ đó. Người đàn ông đó bị bệnh thần kinh, mới sẽ không quan tâm sức khỏe của bà có chịu nổi không. Nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Nguyệt xẹt qua một tia sát ý, vừa mới thoáng qua liền biến mất. Thẩm Hạ Lan nghe Tiêu Nguyệt nói như vậy thì hoàn toàn kinh ngạc..