Tiêu Nguyệt đúng là rất đáng thương, người yêu và con trai của mình đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay, bà ta cũng không có cách nào khác, vừa đau khổ vùng vẫy. Thanh xuân cả đời này, tâm huyết cả đời này đều bỏ ra ở đây, bây giờ là người không có nhà, nước không có nước, giống như là một bụi lục bình không có chỗ dựa. Thẩm Hạ Lan biết chỗ dựa của bà ta ở đâu, cho dù là rất khó, nhưng mà lúc này cô vẫn hi vọng có thể tự tay đưa Tiêu Nguyệt về nhà. Không phải là bà ấy đã rời khỏi nhà quá lâu rồi à? Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan buông Diệp Ân Tuấn ra, dịu dàng nói: “Anh ở đây ngoan ngoãn đi, em đi qua với dì cả, một lát nữa sẽ trở về.” “Được rồi.” Diệp Ân Tuấn dịu dàng cười. Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng ngủ, lúc đi đến phòng của Tiêu Nguyệt, ít nhiều gì cũng có chút do dự. Cô không biết là Tiêu Nguyệt đã về chưa, bây giờ đang có tâm trạng gì, mà cô cũng không thể tùy tiện đi vào, như vậy phải nói cái gì đây? Thẩm Hạ Lan trở về phòng lấy trà và bánh, lại đi đến trước cửa phòng của Tiêu Nguyệt, đồng thời gõ cửa phòng của bà ta. “Dì cả, dì đã ngủ chưa vậy?” Thẩm Hạ Lan nói với chất giọng dịu dàng, bên trong truyền đến giọng nói có hơi khàn của Tiêu Nguyệt. “Có chuyện gì không, dì thấy không thoải mái.” Tiêu Nguyệt vừa mới trải qua chuyện lúc nãy, sao có thể thoải mái được? Thật ra thì Thẩm Hạ Lan không muốn làm phiền bà ta, nhưng mà cô biết nếu như bây giờ bỏ mặc một mình Tiêu Nguyệt thì bà ta sẽ chỉ càng khó chịu hơn. Cho nên Thẩm Hạ Lan tiếp tục gõ cửa rồi nói: “Dì cả, cháu có mang hồng trà đến pha cho dì uống, buổi tối cháu ngủ không được, bây giờ Ân Tuấn cũng không có ở bên cạnh, cháu không có người nào để nói chuyện, lúc ở nhà còn có thể tâm sự với ông ngoại, nhưng mà bây giờ nếu như cháu gọi điện thoại cho ông ngoại, chắc chắn là ông ấy sẽ ngủ không ngon giấc.” Cửa phòng lập tức được mở ra. Mặc dù Tiêu Nguyệt cố gắng che giấu nhưng mà đôi mắt sưng đỏ ấy vẫn có thể để Thẩm Hạ Lan nhìn ra bà ta đã từng khóc. Một người phụ nữ kiên cường như thế, kiêu ngạo như thế, lại chỉ có thể âm thầm khóc. Đây chính là nỗi đau của phụ nữ, cũng là số phận của Tiêu Nguyệt. “Vào trong đi.” Tiêu Nguyệt nhìn Thẩm Hạ Lan, nghiêng người qua một bên. Thẩm Hạ Lan vội vàng đi vào trong, đồng thời đóng cửa phòng lại. “Dì cả, ở chỗ của dì có đồ để pha trà không?” Thẩm Hạ Lan hỏi, Tiêu Nguyệt cũng không keo kiệt mà là lấy dụng cụ pha trà từ trong tủ ra đưa cho Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Dì đi tắm, cháu đi pha trà trước đi.” “Vâng.” Thẩm Hạ Lan ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi Thẩm Hạ Lan pha trà xong thì Tiêu Nguyệt cũng đã bước ra phòng tắm. Có lẽ bởi vì mới vào nhà tắm, Thẩm Hạ Lan phát hiện đôi mắt sưng đỏ của Tiêu Nguyệt đã giảm đi rất nhiều, gần như là nhìn không thấy..