Cô muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản, thậm chí gần như là cô bị Diệp Ân Tuấn nửa kéo nửa ép buộc rời khỏi đó. Dường như là Tiêu Nguyệt nhận ra cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại, nhưng mà chỉ nhìn thấy cây cối đang đung đưa, lá cây xào xạc, nhưng mà lại không có vết tích có ai tồn tại. Chẳng lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi? Tiêu Nguyệt khẽ nhíu mày, lúc này bà ta ý thức được một vấn đề rất quan trọng. Hàn Khiếu và nước T có quan hệ, thậm chí rất có thể là thân phận không thấp. Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chật vật trốn chạy đến Trương Gia Trại. Tại sao lại nói là trốn? Bởi vì hơi thở của Thẩm Hạ Lan hỗn loạn, mà thiếu chút nữa là Diệp Ân Tuấn đã bị Tiêu Nguyệt phát hiện. Chỉ kém một chút nữa thôi. Nếu như Diệp Ân Tuấn đi muộn một phút, có lẽ là bọn họ sẽ bị phát hiện. Tối ngày hôm nay đối với Tiêu Nguyệt mà nói chính là một sự nhục nhã vô cùng lớn, không thể bị người khác phát hiện, đặc biệt là con cháu như Thẩm Hạ Lan, nhưng mà bọn họ lại vô tình biết chuyện này. Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa kịp phản ứng từ chuyện vừa nãy, cô rất khó chịu, vừa mới nghĩ tới dáng vẻ bất lực của Tiêu Nguyệt, biểu cảm bị ức hiếp, trong lòng của cô liền có một ngọn lửa giận đang dâng trào. Có khi nào mà con gái nhà họ Tiêu lại bị khi dễ như vậy? Đây chính là dì cả của cô. Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn biết bây giờ trong lòng Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, anh cũng không khuyên nhủ mà lại rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước ấm. “Uống nước đi, bình tĩnh lại, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ về chuyện ngày hôm nay.” Thẩm Hạ Lan nhìn bóng người quen thuộc trước mặt, cái mũi có chút chua xót. “Em không nghĩ tới là dì cả lại sống khó khăn như thế, em cho là dì ấy chỉ bị bắt đi mà thôi, sau đó dựa vào năng lực của mình mà làm thất phu nhân của quốc chủ nước T, thậm chí còn sinh ra Phương Nguyên. Em cảm thấy cuộc sống của dì ấy cao cao tại thượng, có thể hoàn toàn có thể làm chủ cuộc đời của mình, nhưng mà không nghĩ tới dì ấy lại phải sống hèn mọn như vậy. Khó trách, khó trách dì ấy không chịu về nhà, chẳng trách dì ấy không có cách nào nhận mặt ông ngoại, chẳng trách dì ấy vẫn luôn mặc kệ Phương Nguyên, thậm chí còn để Phương Nguyên ra khỏi nước T, hóa ra tất cả đều là bởi vì dì ấy thân bất do kỷ. Nói như vậy, có phải là năm đó tất cả những chuyện mà dì ấy làm với chú hai cũng là trái với lòng mình.” Thẩm Hạ Lan rơi nước mắt. Dì cả của cô. Là một người phụ nữ ưu nhã, nhưng mà lại sống một cuộc sống hèn mọn ở nơi không có ai nhìn thấy. Có lẽ lúc này chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được nỗi bi ai của phụ nữ. Thẩm Hạ Lan đồng cảm sâu sắc. Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, anh ôm Thẩm Hạ Lan ở trong ngực, thấp giọng nói: “Mỗi một người đều có sự bất đắc dĩ riêng của mình, nhưng mà anh nghĩ mỗi người đều có giới hạn riêng, mặc dù anh không biết ranh giới cuối cùng của Tiêu Nguyệt là ở đâu, nhưng mà nếu như vượt qua ranh giới cuối cùng, Tiêu Nguyệt tuyệt đối sẽ không làm.”.