“Bà thật sự có tình cảm với ông ta, nếu như không phải bởi vì người đàn ông này, bà cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đi theo tôi, làm việc cho tôi, đúng không?” Người áo đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Nguyệt, ánh mắt đó giống như chim ưng làm cho người ta động cũng không dám động. Tiêu Nguyệt khá là thoải mái. “Đúng vậy, người mà tôi yêu nhất trên đời này chính là Hoắc Chấn Ninh.” “Làm càn!” Người đàn ông lại đá Tiêu Nguyệt ngã xuống đất một lần nữa, lực đạo lần này làm cho Tiêu Nguyệt nằm một lúc lâu vẫn không thể ngồi dậy nổi. Ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng có thể phát giác ra cơn giận của ông ta. “Yêu hả? Bà cũng chỉ là một con chó mà tôi nuôi thôi, cũng dám nói chuyện yêu đương. Tiêu Nguyệt, bà cho rằng bà vẫn là bà của hai mươi năm trước à? Lúc đó bà chỉ có một thân một mình, bà có thể không sợ cái gì, coi như là ngày hôm nay tôi biết bà vì yêu Hoắc Chấn Ninh bà có nỡ từ bỏ con trai Phương Nguyên của mình không?” “Đừng mà!” Tiêu Nguyệt lập tức trở nên kích động. Bà ta khó khăn bò dậy, kéo chặt lấy ống quần của người đàn ông, hèn mọn cầu xin người đàn ông: “Đừng làm tổn thương tới Phương Nguyên, thằng bé không biết cái gì hết, ông lại không thích thằng bé, tôi cho thằng bé rời khỏi nước T, để thằng bé đi càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không chọc giận ông. Cầu xin ông đừng làm tổn thương nó, từ đầu đến cuối tôi đều không muốn nó nhúng tay vào cuộc chiến ở hoàng cung, thật sự không có.” Nhắc tới Phương Nguyên, Tiêu Nguyệt khóc không thành tiếng. Bà ta không phải là một người mẹ đúng nghĩa. Kể từ khi Phương Nguyên được sinh ra, từ việc ăn uống và cuộc sống của anh ta đều là do vú nuôi chăm sóc, cho đến lúc Phương Nguyên biết hiểu chữ nghĩa, Tiêu Nguyệt lại bởi vì nguyên nhân thân phận của mình mà không thể chăm sóc con, nhưng mà vợ của quốc chủ sao lại có thể đối xử thật lòng với Phương Nguyên được chứ? Từ nhỏ, Phương Nguyên đã bị bắt nạt, người làm mẹ như bà ta cũng chỉ có thể lạnh mắt mà nhìn cái gì cũng không làm được. Nói tới thì bà ta cũng là thất phủ nhân của nước T, nhưng mà trên thực tế bà ta chỉ là một món đồ chơi của quốc chủ mà thôi. Có rất nhiều lần bà ta sợ Phương Nguyên chết trong hoàng cung, thấy Phương Nguyên lần lượt gặp phải nguy hiểm, Tiêu Nguyệt cảm thấy chẳng bằng mình không sinh đứa nhỏ này ra. Nhưng mà sinh hay không sinh đứa bé này đều không phải là do bà ta làm chủ. Người đàn ông lại không hề thương hại Tiêu Nguyệt đang khóc thút thít, mà là ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay nâng cằm Tiêu Nguyệt lên. Dưới ánh trăng, bộ dạng đẫm nước mắt của Tiêu Nguyệt rốt cuộc cũng đã làm cho đôi mắt của người đàn ông có chút dịu dàng. “Tôi biết tâm tư của bà, bà không muốn nó chết ở nước T, cho nên lại bắt đầu nhằm vào Phương Nguyên, ép nó phải vào khu ổ chuột để nó quen biết với Thành Lâm, đồng thời mượn Thành Lâm đưa nó rời khỏi đầm rồng hang hổ như là nước T, từ đó tiến vào ngành giải trí có đúng không?” Cơ thể của Tiêu Nguyệt lại càng run rẩy dữ dội. Sự dịu dàng của người đàn ông vừa thoáng qua liền biến mất, lập tức bóp chặt lấy cằm của bà ta giọng nói cũng lạnh lùng..