“Vợ à, em về rồi?” Một câu nói vô cùng đơn giản lại làm hốc mắt của Thẩm Hạ Lan ẩm ướt. “Anh làm em sợ muốn chết, anh có biết không hả?” Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, khẩn trương quan sát người anh. “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không vậy, có còn muốn ngủ nữa không?” Vẻ lo lắng trong mắt cô đã níu lấy trái tim của Diệp Ân Tuấn. “Không có chuyện gì đâu, anh cả nói là anh không sao rồi.” Tiếng anh cả này của Diệp Ân Tuấn làm cho Hàn Hi Thần sửng sốt, lập tức cười khổ rồi nói: “Thật là hiếm có, cậu còn có thể gọi anh một tiếng anh cả.” “Anh có thể cút rồi.” Diệp Ân Tuấn cảm thấy Hàn Hi Thần ở đây có hơi chướng mắt. Hàn Hi Thần cũng không định ở lại đây lâu hơn, nhìn đồng hồ rồi nói: “Thế lực Hàn Khiếu ở bên kia chắc có lẽ là tối nay anh đã có thể kiểm soát hoàn toàn, chuyện mà cậu nói, anh cần phải suy nghĩ, dù sao thì sức khỏe của Dao Lạc không thích hợp làm chuyện mệt nhọc, cô ấy cần phải nghỉ ngơi.” Về điểm này, Diệp Ân Tuấn biết là mình đã cưỡng cầu. “Được rồi.” Nói xong thì Hàn Hi Thần liền đi khỏi. Lúc trong mật thất chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có chút tò mò. “Lúc nãy hai anh em bọn anh nói chuyện gì vậy?” “Nói đến chuyện Hàn Khiếu cùng với Hoàng kim Cổ trong cơ thể anh.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy bất an. “Ân Tuấn, không có cách nào lấy Hoàng kim Cổ này ra ngoài hả? Chúng ta từ bỏ đi có được không, em thật sự rất sợ hãi với loại cổ này.” Thật ra thì Thẩm Hạ Lan có bóng ma tâm lý với vật này, bắt đầu từ lúc cho rằng mình mang thai, cô đã không thích thứ này rồi, cô không hiểu tại sao trên thế giới này lại có người nghiên cứu mấy loại vật đó, quả thật quá đáng ghét. Diệp Ân Tuấn biết suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Anh biết là em không thích, nhưng mà anh cả nói với anh dựa theo thời gian tính toán Hoàng kim Cổ đã hòa vào trong thân thể, dung nhập vào cốt nhục của anh, cho nên chỉ sợ là không có cách nào lấy nó ra.” “Sao lại có thể như vậy?” Thẩm Hạ Lan khổ sở nói. Diệp Ân Tuấn thấp giọng an ủi: “Yên tâm đi, lần này cũng coi như là trong họa có phúc, bách độc bất xâm.” “Em mới không tin như vậy đâu, nếu như anh thật sự bách độc bất xâm, vậy sao lần này thiếu chút nữa là anh chết rồi?” Thẩm Hạ Lan không dễ bị lừa như thế. Diệp Ân Tuấn không khỏi cười khổ mà nói: “Cưới một người vợ thông minh cũng không phải là chuyện tốt.” “Diệp Ân Tuấn, anh nói chuyện đàng hoàng cho em, rốt cuộc là thứ này có trong thân thể của anh là nguy hiểm không?”.