“Chưa, hình như Trần Oánh Oánh đang giấu chúng ta chuyện gì đó.” Thẩm Hạ Lan đem mọi chuyện nói lại một lần. Cô rất lo lắng cho Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê, nhưng cũng giống như bà Trần nói, Trần Oánh Oánh không có lý do gì để phản bội Trạm Dực, vậy thì cô ta làm như thế là có dụng ý gì? “Có lẽ vì để mê hoặc người ngoài, để cho Hàn Khiếu nghĩ là bên phía Trạm Dực có gian tế, dụ rắn ra khỏi hang.” Lời của Hàn Hi Thần không phải Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ đến, nhưng vẫn có chút nghĩ không ra. “Nếu là như vậy, thì đám người Ân Tuấn có lẽ sẽ truyền tin tức cho chúng ta, nhưng chỉ có một truyền âm cổ trở về, bảo chúng ta án binh bất động, chờ đợi tin tức. Tôi không biết tin tức này là thật hay giả, vì vậy có chút lo lắng.” Lông mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại. Hàn Hi Thần thờ ơ nói: “Muốn biết là thật hay giả, trở về bảo Dao Lạc đưa chúng ta đi vào tìm là biết.”. ngôn tình ngược “Tình hình của Dao Lạc bây giờ anh cũng nhìn thấy rồi, cũng không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, cho dù tỉnh lại, chúng ta cũng không dám đảm bảo Dao Lạc có thể giúp chúng ta. Anh cả, em không biết hận thù giữa Dao Lạc và Hàn Khiếu, nhưng cô ấy đã uống thuốc độc một cách đoạn tuyệt như vậy, sợ là…” Lời còn lại Thẩm Hạ Lan không nói nữa. Trên thế giới thứ khó giải nhất chính tình cảm. Hàn Hi Thần lại liếc nhìn Dao Lạc vẫn còn hôn mê nằm trên giường, khẽ nói: “Cô ấy sẽ tỉnh lại. Em trở về trước đi, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ gọi điện thoại cho em, khoảng thời gian này hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt, nếu không Diệp Ân Tuấn sẽ đau lòng đó.” Thẩm Hạ Lan không biết có phải là ảo giác của cô không, luôn cảm thấy tâm trạng của Hàn Hi Thần đã tốt hơn một chút. Chuyện của Hàn Khiếu đối với anh ta mà nói không phải chính là một sự đả kích sao? Tại sao ngược lại dáng vẻ của anh ta lại có chút vui mừng? “Anh cả, anh không sao chứ?” Thẩm Hạ Lan có chút không yên tâm hỏi. “Không sao, em trở về trước đi.” Hàn Hi Thần trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, Thẩm Hạ Lan cũng ngại tiếp tục ở lại đây, chỉ có thể gật đầu rời đi. Lúc cô đi ra khỏi phòng bệnh, Hàn Hi Thần trực tiếp đóng cửa lại, thái độ kia quả thật khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực. Cô không được mọi người yêu thích như vậy sao? Khi mà trong phòng bệnh chỉ còn lại Hàn Hi Thần và Dao Lạc, Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt mang theo tia thâm tình. “Còn muốn giả vờ đến lúc nào nữa? Mí mắt cũng cử động rồi. Ở cùng anh lâu như vậy, mà không học được cách nói dối, không học được cách giả vờ. Dao Lạc, em nói xem em ở bên cạnh anh mười mấy năm sao vẫn hồ đồ như vậy?”.