“Dao Lạc!” Thẩm Hạ Lan bước nhanh tới, bắt lấy cánh tay Dao Lạc, tức giận bừng bừng hỏi: “Là cô thả Hàn Khiếu đi?” “Đúng.” Dao Lạc thẳng thắn thừa nhận. Trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy cứ thẳng thắn thừa nhận như thế, nhất thời khiến Thẩm Hạ Lan ngây người. “Cô biết mình đang nói gì sao? Biết mình đang làm gì sao? Dao Lạc, cô là người phụ nữ của Hàn Hi Thần, cô làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Ai xúi giục cô? Hàn Hi Thần còn đang hôn mê, cô đừng hất nước bẩn lên người anh ấy.” Thẩm Hạ Lan nghĩ thế nào cũng không hiểu Dao Lạc tại sao lại làm vậy. Nếu cô ấy là người của Hàn Khiếu, mấy năm trước đã không nên tốt với Hàn Hi Thần như vậy rồi, hơn nữa lần trước Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở trong nhà thờ họ, cơ hội tốt như vậy, tại sao Dao Lạc không nói với Hàn Khiếu? Chỉ cần cô nói cho Hàn Khiếu biết họ đang ở nhà thờ họ, Diệp Ân Tuấn cũng tốt, Thẩm Hạ Lan cũng vậy, đều sẽ như ba ba trong rọ, tuyệt đối không cho họ cơ hội trốn thoát. Dao Lạc lúc đó không làm vậy, chẳng lẽ là vì dụ rắn ra khỏi hang, lợi dụng họ đi tìm Trạm Dực sao? Trái tim Thẩm Hạ Lan lộp bộp. Nếu thật sự như vậy, Dao Lạc không khỏi che giấu quá thâm sâu, vậy Hàn Hi Thần thì sao? Anh ta rốt cuộc biết Dao Lạc là người thế này sao? Rất nhiều câu hỏi lóe lên trong đầu Thẩm Hạ Lan, lại không có một câu trả lời chính xác. Dao Lạc vẫn bình tĩnh, lãnh đạm, thậm chí không hề có bất kỳ tình cảm nào, nhàn nhạt nói: “Bắt tôi về đi.” Lúc này, Thẩm Hạ Lan còn có thể nói gì chứ. “Dao Lạc, nếu cô có gì khó nói, hoàn toàn có thể nói cho tôi biết.” “Không có.” Dao Lạc trả lời rất bình thản, nhưng cô ấy càng như vậy, Thẩm Hạ Lan càng muốn điên. Đây là người Hàn Hi Thần treo trên đầu quả tim, là người phụ nữ Hàn Hi Thần trăm dặn ngàn dò gửi gắm Diệp Ân Tuấn chăm sóc, nhưng bây giờ nhìn xem đã thành thế nào rồi. Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau đầu, lại không có cách nào, chỉ có thể nói với người bên cạnh: “Dẫn cô ta về, đừng động vào cô ta, cẩn thận chút.” “Dao Lạc, mời.” Ánh mắt vệ sĩ nhìn Dao Lạc có chút biến đổi. Dao Lạc lại như không nhìn thấy, trực tiếp lướt qua người Thẩm Hạ Lan. “Cô đưa Hàn Khiếu đến đâu rồi?” Thẩm Hạ Lan còn muốn vãn hồi một chút, bất giác hỏi một câu. Dao Lạc nhàn nhạt nói: “Tôi không biết, tôi chỉ phụ trách đưa ông ta ra khỏi Trương Gia Trại, những chuyện khác không liên quan tới tôi.”.