Anh ta chắn chắn sẽ không dùng mạng sống của mình đi đánh cược đâu. Thay vì nghi ngờ Hàn Hi Thần thì cô lại nghi ngờ Dao Lạc nhiều hơn. Diệp Ân Tuấn từng nói Dao Lạc là món quà trưởng thành Hàn Khiếu dành tặng cho Hàn Hi Thần, nói khó nghe thì Dao Lạc chính là người của Hàn Khiếu. Hèn gì Hàn Khiếu chắc chắn rằng mình sẽ trốn thoát được, hóa ra ông ta đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng bọn họ vì Hàn Hi Thần mà thả lỏng cảnh giác với Dao Lạc. Tiêu rồi! Dao Lạc không chỉ biết tung tích của Trạm Dực mà còn biết trận Âm Dương Bát Quái, nếu cô ta thật sự là người của Hàn Khiếu thì Hàn Khiếu sẽ sớm tìm được vị trí của mạch khoáng. Bởi vì liên quan đến nguyên nhân hình thành trước kia nên Hàn Khiếu tưởng lối vào mạch khoáng là ở Trương Gia Trại, những nơi khác không thăm dò được nên đánh cược mọi thứ về phía Trương Gia Trại. Giờ đây Dao Lạc đã tiến vào trận Âm Dương Bát Quái, biết được mạch khoáng nơi đó, nói không chừng sẽ đưa Hàn Khiếu vào ngọn núi đó, đến lúc đó sẽ không giữ được mạch khoáng nữa. Thẩm Hạ Lan chợt thấy hoảng hốt. Cô lập tức gọi điện cho Diệp Ân Tuấn nhưng điện thoại báo ngoài vùng phủ sóng, Thẩm Hạ Lan biết chắc nơi đó chắn tín hiệu bên ngoài. Nói cách khác, bây giờ nhóm người Diệp Ân Tuấn vẫn đang ở nơi đóng quân của Bạch Thủy Trại. Thẩm Hạ Lan cau mày. Làm sao đây? Bởi vì Trương Linh và Tiêu Nguyệt đã trải qua quá nhiều chuyện nên họ rất bình tĩnh đối với sự phản bội của Dao Lạc, nhưng cũng có một chút lo lắng. “Hạ Lan, bây giờ chúng ta không biết có bao nhiêu người trong chúng ta là người của Hàn Khiếu. Bây giờ có lẽ ở đây không còn an toàn nữa, theo dì thấy thì chúng ta nên thanh trừng người trong nội bộ trước.” Tiêu Nguyệt thận trọng, không nhịn được đề nghị. Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Những người này đều là người đi theo Diệp Ân Tuấn, cháu tin tưởng lòng trung thành của họ. Hơn nữa, trong giai đoạn nhạy cảm này, nếu điều tra nhân sự nội bộ thì sẽ gây hoảng sợ và bất mãn, đến lúc đó có thể sẽ phản tác dụng. Bây giờ tất cả chúng ta phải nhanh chóng tìm Dao Lạc và mang Hàn Khiếu về.” “Cháu ở lại đây, dì sẽ đi tìm.” Tiêu Nguyệt rất lo lắng cho Thẩm Hạ Lan. Ở Trương Gia Trại còn có vệ sĩ bảo vệ, lỡ như Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài bị người của Hàn Khiếu theo dõi thì sẽ rất nguy hiểm. Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không, cháu sẽ đi tìm tung tích của Hàn Khiếu. Bây giờ dì cả hãy canh giữ cẩn thận Hàn Khiếu, có được không?” Nhìn vẻ kiên định trong mắt Thẩm Hạ Lan, Tiêu Nguyệt không khỏi thở dài nói: “Được, dì biết rồi, đừng lo lắng, dì đảm bảo sẽ bảo vệ Hàn Hi Thần, đảm bảo sẽ không để cậu ta mất một sợi tóc.” Thẩm Hạ Lan chưa nói hết lời thì Trương Linh đã nói: “Tôi sẽ dẫn người đến canh gác Trương Gia Trại, đảm bảo không có con ruồi nào có thể vào được.” “Vất vả cho mọi người rồi.” Thẩm Hạ Lan gật đầu rồi nhanh chóng dẫn một nhóm người đi khỏi Trương Gia Trại. Cứ tưởng sẽ rất vất vả để tìm ra tung tích của Dao Lạc và Hàn Khiếu, nhưng không ngờ cách Trương Gia Trại không xa, Thẩm Hạ Lan lại gặp Dao Lạc ở ven đường. Dao Lạc bình tĩnh đứng đó, tựa hồ đã biết Thẩm Hạ Lan sẽ đến, vẻ mặt hờ hững đó khiến Thẩm Hạ Lan nổi giận..