*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Tại sao những chuyện này không thể suôn sẻ được một chút chứ? Cô cảm thấy phải đi thăm dò Hàn Khiếu. Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan đến hang động giam giữ Hàn Khiếu lần nữa. Hàn Khiếu thấy Thẩm Hạ Lan lại đến thì không khỏi sững sờ. “Sao thế? Cô muốn cạy miệng tôi sao? Thẩm Hạ Lan, tôi không biết gì cả, cô đừng lãng phí sức lực nữa.” Thẩm Hạ Lan nhìn ông ta rồi mỉm cười nói: “Tôi không hỏi, cũng không muốn biết gì cả, tôi chỉ muốn đến đây xem ông thôi.” “Cái gì?” “Cho dù tôi có cho ông ăn uống thì ông cũng chẳng nói đâu. Đã như vậy thì tại sao phải lãng phí đồ ăn?” Thẩm Hạ Lan vẫn không ngẩng đầu, nhưng những gì nói ra lại có thể khiến người ta tức chết. Lúc đầu Hàn Khiếu còn cho rằng Thẩm Hạ Lan là phụ nữ nên sẽ dễ lừa gạt, nhưng bây giờ ông ta cảm thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn căn bản là cùng một guộc khiến người ta tức chết. “Thẩm Hạ Lan, cô…” chậm trễ việc cứu viện của người khác. Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan khẽ nhếch môi cười, nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra nụ cười của cô rất giống với dáng vẻ Diệp Ân Tuấn khi tính kế người khác..