Ngay lúc này Hàn Khiếu tỉnh lại. Khi ông ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, con ngươi có chút lạnh lẽo. “Diệp Ân Tuấn đâu? Để cậu ta thả tôi ra!” “Ông đang nói mơ sao?” Thẩm Hạ Lan lo lắng trong lòng như trên mặt lại không biểu hiện. Đặc biệt là khi đối mặt với Hàn Khiếu lại càng thêm tỉnh táo. Người trước mắt dáng dấp coi như khá tốt, nhưng ở trong mắt Thẩm Hạ Lan thì ông ta không bằng một phần vạn Diệp Ân Tuấn. Hơn nữa ánh mắt Hàn Khiếu giống như người tâm thuật bất chính, nhưng Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy Hàn Khiếu trước mặt có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết. “Chúng ta trước kia có phải đã từng gặp nhau không?” Thẩm Hạ Lan khiến Hàn Khiếu hơi sững sờ, ngẫu nhiên cười lạnh nói: “Bình thường phụ nữ gặp tôi thì đều phải lên lăn trên giường của tôi, bà Diệp, ý của cô là trước đó cô đã bò lên giường tôi sao?” “Khốn kiếp!” Người bên cạnh lập tức tát một cái vào mặt Hàn Khiếu, lực đạo mạnh đến mức khiến khuôn mặt Hàn Khiếu lập tức sưng phồng lên. Tay Thẩm Hạ Lan cũng ngứa một chút, cô không ngờ rằng miệng Hàn Khiếu lại có thể thối như vậy, thật sự đúng là kẻ vô lại. Dạng người thế này là lại khiến cho Thím Trương cam tâm tình nguyện yêu, có thể thấy được cũng có thủ đoạn, hơn nữa ông ta đối với con ruột của mình cũng có thể tàn nhẫn như vậy, Thẩm Hạ Lan đối với người này càng thêm đề phòng. “Trông chừng thật kỹ cho tôi, đừng để ông ta xuất hiện bất cứ chuyện gì, càng không thể để ông ta bị người khác cướp đi. Biết chưa?” “Vâng, mợ chủ.” Số lượng vệ sĩ lại tăng thêm mấy phần. Đôi mắt Hàn Khiếu lạnh lẽo khiến cho người ta rất khó chịu, ông ta cắn răng nghiến lợi nói: “Lần này coi như tôi sai lầm, nhưng các người cũng không thể tính là thắng, chặng đường sau này của chúng ta vẫn còn dài!” Lời nói sâu xa này khiến Thẩm Hạ Lan rất bất an. “Mưu kế của ông chúng tôi đều biết, ba mươi năm trước ông đến Trương Gia Trại vì cái gì, chúng tôi cũng rõ ràng, ông cho rằng ông ở đây còn có cơ hội ra ngoài sao? Ông đang chờ ai? Chờ Triệu Nguyệt Minh đến cứu ông sao?” Lúc Thẩm Hạ Lan nói đến Triệu Nguyệt Minh, sắc mặt Hàn Khiếu rõ ràng đã thay đổi một chút. “Thế mà cô lại biết Triệu Nguyệt Minh?” Vẻ mặt này mang theo một tia kinh ngạc, một tia nghi hoặc, thậm chí còn có một tia lo lắng. Lo lắng? Ông ta lại sợ bọn họ tìm đến Triệu Nguyệt Minh? Vì sao?.