“Tôi làm thương nhân nhiều năm vậy rồi, trên người không có mùi tiền, chẳng lẽ còn có mùi ngọt?” Lời này của Diệp Ân Tuấn hỏi cho Trạm Dực lập tức hậm hực. “Cậu như vậy tôi ghét kẻ giàu.” “Tôi cũng chỉ là hơi nhiều tiền thôi, nếu quốc gia thật sự cần, tôi bỏ ra là được rồi.” “Cậu nỡ à?” “Có gì không nỡ. Đều là vật ngoài thân” Dáng vẻ không chút để tâm của Diệp Ân Tuấn thật sự khiến Trạm Dực rất muốn đánh người. Có phải người giàu đều khiến người ta hâm mộ đố kỵ hận như vậy không? Nói về chuyện chính, muốn biết người phía sau Hàn Khiểu là ai, cần phải bắt được ông ta trước. Ý của bên trên rất rõ ràng, bất kể dùng cách gì, cũng phải bắt được Hàn Khiểu về quy án, hơn nữa là bắt bí mật. Tránh cho rút dây dọa người phía sau. Diệp Ân Tuấn gật đầu, ánh mắt có chút trầm trọng. “Muốn bắt được ông ta không chút động tĩnh hơi khó” “Cho nên cần cậu giúp đỡ” Diệp Ân Tuấn khẽ nhướn mày, lập tức nghĩ tới gì đó. “Anh muốn tôi lợi dụng Hàn Hi Thần?” “Không thể nói là lợi dụng, nghiệp mà Hàn Khiểu từng gây ra và tất cả hành vi của ông ta mấy năm nay, bắt ông ta không oan uổng. Nếu Hàn Hi Thần có thể giúp đỡ, cũng là có ích đối với bản thân anh ta. Cậu nên biết, Hàn Hi Thần mấy năm nay cũng làm không ít chuyện giết người cướp của. Đến lúc đó thật sự thẩm phán tới, sẽ giảm hình phạt cho bản thân. Tôi biết quan hệ của cậu và Hàn Hi Thần không cạn, nhưng Ân Tuấn, cậu cũng nên biết thân phận của mình, nên làm thế nào, trong lòng cậu đã có tính toán đúng không?” Nhìn ánh mắt Trạm Dực, trong lòng Diệp Ân Tuấn không biết ra sao. Chuyện Hàn Hi Thần làm mấy năm nay anh quả thực đều biết, nhưng rõ ràng, bên trên cũng biết rõ. Bây giờ đây xem như cho Hàn Hi Thần một cơ hội lập công chuộc tội, anh cũng hi vọng Hàn Hi Thần có thể cải tà quy chính, quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời. Nhưng Hàn Hi Thần sẽ lựa chọn thể nào, Diệp Ân Tuấn thật sự không rõ. “Không thể chừa một con đường sao? Mấy năm nay Hạ Tử Thu cũng làm rất nhiều chuyện, phía cậu Mặc cũng có thể cho anh ta một thân phận ẩn giấu, tại sao Hàn Hi Thần không được? Trạm Dực thở dài một hơi, vỗ vai Diệp Ân Tuấn nói: “Hạ Tử Thu là một tay chúng tôi bồi dưỡng, dù làm chuyện gì, cũng là đứng về phía chúng tôi, nhưng Hàn Hi Thần là lính nước ngoài. Ân Tuấn, có những chuyện cậu nên hiểu. Khái niệm huấn luyện của nước ngoài không giống chúng ta, hơn nữa Hạ Tử Thu mặc dù tàn bạo, mấy năm nay đều là giết phần tử khủng bố, trước nay chưa từng hại người vô tội, nhưng tổ chức của Hàn Hi Thần cầm tiền làm việc, chỉ cần đưa tiền thì có thể mua mạng, người chết trên tay anh ta rất nhiều người đều là vô tội” Diệp Ân Tuấn bỗng cảm thấy trái tim nghẹn đến khó chịu, thậm chí hô hấp có chút khó khăn..