Ý của Dao Lạc rất đơn giản, cô ta hy vọng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có thể tránh khỏi âm dương bát quái trận, đi tìm lối ra từ những nơi khác. Thẩm Hạ Lan cũng nghĩ như vậy. “Ân Tuấn, không bằng chúng ta lại đi tìm lối ra một lần nữa đi, anh nghĩ thử xem lối ra của mật đạo này là một âm dương bát quái trận, nói không chừng là do Hàn Khiếu đã thiết kế. Vất vả lắm chúng ta mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, còn có rất nhiều chuyện chưa làm, nếu như tự chui đầu vào lưới, không biết là sẽ gây ra sóng gió gì. Không bằng chúng ta cứ nghe theo lời Dao Lạc, trước tiên ra ngoài từ nơi khác, chờ đến lúc trở về Trương Gia Trại chuẩn bị đầy đủ rồi hẵng trở về nơi này, xem xem bên ngoài trận pháp có cái gì không?” Thẩm Hạ Lan thật sự cẩn thận. Dù sao thì mục tiêu của Hàn Khiếu là Diệp Ân Tuấn. Cô sợ đây là một cái bẫy của Hàn Khiếu. Thật ra thì Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất hứng thú với đồ vật ở phía sau trận pháp, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thẩm Hạ Lan, anh đành phải nhẹ gật đầu. “Được rồi, nếu như cô cảm thấy có thể làm như vậy, thế thì cứ dựa theo ý của cô mà xử lý.” Dao Lạc nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì liền bắt đầu ra tay phá vỡ trận pháp. Đối với trận pháp, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chẳng hiểu gì hết, thậm chí là Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy có chút mới lạ. “Ân Tuấn, em cứ luôn cảm thấy là mình đang nằm mơ vậy đó, mặc kệ là cổ trùng Trương Gia Trại hay là trận pháp này, đều có cảm giác như là em xuyên không, cảm xúc không chân thật như thế.” “Anh cũng giống như vậy, nếu như không phải tự mình trải qua, chắc có lẽ là ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, dù sao thì sự phát triển của nền văn minh hiện đại trong xã hội quá nhanh, nhiều thứ cổ xưa đã bị mai một dần.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Dao Lạc hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Không phải là mai một đâu, mà là đã ẩn giấu đi rồi. Dù sao thì những thứ này sẽ mang đến tai họa cho chúng tôi, mà người nhà của chúng tôi bởi vì biết trận pháp, rất nhiều năm trước đã bị tàn sát hầu như không còn.” Bởi vì đứng đưa lưng về phía Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, bọn họ không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dao Lạc, nhưng mà giọng nói bi thương lại làm cho người ta rất khó chịu. Diệp Ân Tuấn cũng bởi vì là người thừa kế cổ trùng, cho nên mới có thể gặp nhiều tai nạn như thế, đương nhiên có thể hiểu ý của Dao Lạc. “Đi ra ngoài trước đi rồi nói sau.” Dao Lạc cũng không có ý định nói chuyện, mà là tập trung tinh thần tìm kiếm cái gì đó, nhưng mà mười mấy phút sau Dao Lạc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người té lăn ở trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. “Dao Lạc, cô sao vậy?” Thẩm Hạ Lan liền vội vàng đi đến đỡ cô ta. “Nếu như không được thì đừng có miễn cưỡng, chúng ta nghĩ biện pháp khác, bây giờ tình trạng cơ thể của cô không thể bị hành hạ như vậy.” Thẩm Hạ Lan vừa đỡ Dao Lạc dậy, Diệp Ân Tuấn ở phía bên kia đột nhiên lại gầm nhẹ một tiếng. “Hạ Lan, trở lại.” “Cái gì?” Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như bị cái gì đó kéo lại, sau đó xẹt một tiếng, trực tiếp biến mất trước mặt bọn họ. “Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn!” Thẩm Hạ Lan kinh ngạc không hiểu, cô muốn đi qua nhìn một chút, lại cảm thấy dưới chân như có một trận động đất. “Dao Lạc.” Cô nắm Dao Lạc lại, đột nhiên cảm thấy mất thăng bằng, dưới chân trống rỗng, cả người liền rơi vào trong đất..