Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Em cảm thấy cô ta có điểm là lạ.” “Yên lặng theo dõi chuyển biến đi.” Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lướt qua một tia nặng nề. Trận pháp! Đây là một danh từ rất cổ xưa. Có lẽ chỉ có thể nhìn thấy những thứ này trong phim truyền hình hoặc là phim ảnh, nhưng mà bây giờ Dao Lạc trước mắt lại nói nơi này có trận pháp. Trong lòng của Diệp Ân Tuấn hơi rung động. Người tặng món quà trưởng thành cho Hàn Hi Thần là Hàn Khiếu, Dao Lạc rất có thể là người của Hàn Khiếu, nhưng mà Hàn Hi Thần đã tin tưởng cô ta, Diệp Ân Tuấn cũng lựa chọn tin tưởng. Nhưng chắc có lẽ Hàn Hi Thần cũng không biết là Dao Lạc biết trận pháp. Một người phụ nữ có năng lực như thế, tại sao lại tình nguyện bị xem như là quà trưởng thành mà tặng cho Hàn Hi Thần cơ chứ? Hơn nữa, còn ngẩn ngơ mười hai năm trời. Chẳng lẽ Dao Lạc thật sự là người của Hàn Khiếu?. Kiếm Hiệp Hay Nghi ngờ này chợt lóe lên trong lòng Diệp Ân Tuấn. Đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng cẩn thận, cô nhìn chằm chằm vào Dao Lạc, liền nhìn thấy Dao Lạc bước qua bên trái vài bước, lại tìm kiếm cái gì đó, cứ luôn tìm kiếm bốn hướng, thật lâu sau đó, mặt mày tái nhợt nói: “Đây là bát quái trận, sẽ làm cho người ta quanh quẩn ở đây không thể bước ra được. Nếu tôi đoán không lầm, ở bên ngoài trận pháp này có thứ gì đó quan trọng không thể để cho người đời phát hiện, cho nên chúng ta mới không thể bước ra.” Lúc này, Dao Lạc mang theo nét mệt mỏi trên mặt, nhưng mà có vẻ như không giống lúc ở bên cạnh Hàn Hi Thần cho lắm. Trên người cô ta tản ra cảm giác lạnh lẽo và xa cách. Nếu như không phải bởi vì Hàn Hi Thần, Diệp Ân Tuấn thật sự không muốn mang theo một nhân tố không ổn định đi theo bên cạnh mình. “Cô là ai?” Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia đề phòng. Dao Lạc nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, lạnh nhạt nói: “Các người yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu Hàn đâu.” “Có một số việc không thể dùng miệng nói đơn giản như thế.” “Tôi có thể dùng mạng của mình để thề.” Dao Lạc vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan liền kéo tay áo của Diệp Ân Tuấn, ra hiệu anh đừng có hỏi nữa. Cô có thể nhìn ra tình cảm của Dao Lạc đối với Hàn Hi Thần là thật, ai mà không có một vài bí mật cơ chứ? Dao Lạc nhìn thấy bọn họ không hỏi gì nữa, cô ta mới lên tiếng: “Các người muốn rời khỏi nơi này hả?” “Cô có cách?” “Có chứ, một là tránh khỏi âm dương bát quái trận, chúng ta phải đi đến những nơi khác tìm con đường mà các người muốn tìm, một cái nữa là trực tiếp phá hủy âm dương bát quái trận này, đi đến nơi phía sau trận pháp, nhưng mà như thế này vô cùng nguy hiểm. Bởi vì tôi không biết trận pháp này có phải là của Hàn Khiếu đã bố trí hay không, nếu như phải, vậy thì chúng ta chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, cũng uổng phí cậu Hàn đã khổ tâm.”.