Lúc này, Diệp Ân Tuấn biết là Dao Lạc yêu Hàn Hi Thần, rất yếu rất yêu. “Để tôi xem anh ta còn hô hấp không đã.” “Cậu Hàn vẫn còn sống, chỉ là cơ thể vô cùng suy yếu, chắc là vừa mới giải cổ, các người không nên chạm vào anh ấy, cũng không cần chạm vào, bất cứ vật gì ở đây, bên trong những vạc lớn ở chỗ này đều là cổ trùng có kịch độc rất mạnh.” Dao Lạc nói xong rồi lại nhanh chóng lấy một cái bình sứ từ trong túi ra, sau đó đổ một viên thuốc nhét vào trong miệng của Hàn Hi Thần. Nhưng mà không biết có phải là do Hàn Hi Thần đang hôn mê, cho nên vô thức có phản ứng chống đối với thế giới bên ngoài, hay là bởi vì anh ta quá mức yếu ớt, viên thuốc này có nhét như thế nào cũng không lọt. Miệng của Hàn Hi Thần mím chặt lại, bạn càng dùng sức, anh ta lại càng phản kháng. Không có cách nào khác, Dao Lạc chỉ có thể ngậm viên thuốc vào trong miệng, sau đó cúi đầu hôn Hàn Hi Thần. Nhiệt độ quen thuộc cùng với hương thơm cơ thể, cảm giác quen thuộc làm giác quan của Hàn Hi Thần thả lỏng. Anh ta bỗng nhiên ôm lấy Dao Lạc, một tay giữ lấy gáy của cô ta, nụ hôn nóng bỏng vô thức đòi hỏi. Mà một cái tay khác của anh ta cũng không rảnh rỗi, thế mà lại bắt đầu xé quần áo của Dao Lạc, động tác đó thật sự là vô thức, dường như là đã luyện vô số lần. Gương mặt của Thẩm Hạ Lan từ từ đỏ lên, Diệp Ân Tuấn thì nhanh chóng ngăn cản trước người Thẩm Hạ Lan, đưa tay ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi.” “Ừm.” Thẩm Hạ Lan hết sức khó xử. Bên tai là tiếng thở dốc quen thuộc, gương mặt của cô càng nhỏ hơn. Cái tên Hàn Hi Thần nãy, lúc nãy nhìn giống như là một người sắp chết, tại sao một động tác của Dao Lạc lại làm cho anh ta cuồng dã gấp gáp như thế, cũng không quan tâm ở bên cạnh có người hay không hả? Diệp Ân Tuấn nghe thấy âm thanh Hàn Hi Thần nuốt viên thuốc vào, trực tiếp lấy một viên đạn từ trong túi ra ném về phía Hàn Hi Thần. Trong nháy mắt, Hàn Hi Thần liền bị đánh ngất xỉu. Dao Lạc quần áo không chỉnh tề đứng dậy từ trên người Hàn Hi Thần, trên mặt mang theo nét đỏ ửng, ánh mắt lại dịu dàng như nước. “Cảm ơn.” “Anh ta thường xuyên như thế này à? Hàn Khiếu cũng mặc kệ?” Diệp Ân Tuấn không nhận ra hai tay của mình đang nắm chặt lại với nhau, thậm chí còn có hơi run rẩy. Thẩm Hạ Lan biết anh là bởi vì quan tâm, là bởi vì tức giận. Ánh mắt của Dao Lạc có chút lạnh, thấp giọng nói: “Đây chính là hình phạt của nhà họ Hàn đối với cậu Hàn, nếu như là bình thường cậu Hàn bị ném vào trong đây bị nhốt từ ba đến năm ngày, không cho ăn uống, thậm chí còn hạ cổ với cậu Hàn. Nếu như cậu Hàn không thể giải cổ, vậy thì cũng chỉ có thể chờ chết, từ năm mười tám tuổi tôi đã đi theo cậu Hàn, trôi qua nhiều năm như thế, có rất nhiều lúc cậu Hàn đều phải cố gắng vượt qua ở đây.” Trong nháy mắt, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh đi mấy phần. Hạ cổ? Hàn Khiếu thế mà lại hạ cổ? Vậy thì chuyện lúc trước Thẩm Hạ Lan trúng cổ có liên quan đến Hàn Khiếu rồi?.