Anh ta nằm bò trên bia mộ, cơ thể cứng đờ, nhưng lại khó chịu hỏi: “Mẹ kiếp cậu là quỷ sao? Đi đường không phát ra tiếng.” “Tôi không phải là Nam Phương, không thành quỷ được, huống chi bây giờ là ban ngày.” Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Hàn Hi Thần có hơi buồn bực. “Bớt một câu có thể chết sao? Cậu không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay lại rồi? Cậu mau đi đi, tôi không muốn ăn cơm của nhà cậu.” Hàn Hi Thần nhíu mày nói. Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng hiện nay của anh ta, đột nhiên có hơi muốn cười. “Này, khóc thì khóc rồi, khó chịu cái gì? Tôi đâu cười nhạo anh đâu.” “Ai khóc chứ? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi khóc? Tôi chỉ là muốn ôm Nam Phương, cậu đừng làm phiền tôi, mau đi đi.” Trong lòng Hàn Hi Thần rất buồn bực. Anh sao lại không thể khống chế được cảm xúc của mình chứ? Diệp Ân Tuấn này sao lại quay lại? Người canh ở bên ngoài đều chết hết rồi sao? Dường như biết Hàn Hi Thần đang nghĩ gì, Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: “Đây là nghĩa trang tôi mua, là địa bàn của tôi, những người đó của anh thật sự tưởng rằng có thể dễ dàng quản lý chỗ của tôi sao? Nếu không phải muốn xem mục đích của những người đó là gì, anh tưởng tôi có thể để người của anh được đắc ý lâu như vậy sao? Hàn Hi Thần, anh đường đường là người cầm đầu tổ chức sát thủ, IQ vậy mà có mỗi như vậy sao?” “Cậu không mỉa mai tôi thì không thể nói chuyện được sao?” Hàn Hi Thần bỗng quay đầu lại. Trên mặt của anh ta còn vết nước chưa khô, lúc này cũng không màng tới nữa, mà có hơi thẹn quá hóa giận nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Cậu sao lại không đáng yêu như vậy chứ? Tôi băn khoăn rồi, rõ ràng cũng là song thai, tại sao khác biệt lại lớn như vậy chứ? Cậu nhìn Nam Phương, được người ta quý bao nhiêu, cậu nhìn thế nào lại khiến người ta ghét như vậy chứ?” “Vậy thật xin lỗi, đã làm anh chướng mắt, nếu như có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn sinh ra ở trên đời này như thế, nhưng hết cách, tôi không được chọn, cho nên anh cũng không được chọn.” Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến Hàn Hi Thần hơi sững người, sau đó có hơi buồn. “Mẹ rất yêu cậu.” “Chả sao cả.” Diệp Ân Tuấn chưa từng cùng người khác bàn luận về thím Trương, cho dù bàn luận với Thẩm Hạ Lan cũng ít. Anh bài xích nhắc tới người này, nhưng Hàn Hi Thần lại có chút khẩn trương nói: “Ít nhất cậu có mẹ ở bên hơn 20 năm, mẹ che chở quan tâm cậu, cho dù là có ý đồ khác, nhưng không thể một chút tình ý thật cũng không có chứ? Cậu dù sao cũng là đứa con mẹ mang thai mười tháng sinh ra, mà tôi thì sao? Tôi chưa từng nhận được tình yêu của mẹ dù chỉ là một ngày?” “Cho nên? Anh hận tôi sao? Hận Nam Phương sao? Cái chết của Nam Phương rốt cuộc có liên quan tới anh hay không, tôi sẽ tra rõ, nếu như có liên quan tới anh, tôi mặc kệ anh có liên quan gì với tôi, tôi sẽ không tha. Cho nên Hàn Hi Thần, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, cũng đừng cố thử làm gì đối với vợ con tôi, nếu không tôi ngay cả chút thể diện cuối cùng cũng sẽ không cho anh.” Lời của Diệp Ân Tuấn nói rất đanh thép. Trái tim của Hàn Hi Thần có hơi đau..