Thủ hạ đè nén sự sợ hãi của mình, vội nói: “Tôi là người của thiếu chủ.” “Vậy tôi nói cái gì thì nghe cái đó, phía ba tôi phản hồi như nào cậu tốt nhất có tính toán, nếu không, cậu biết đấy, bên cạnh tôi không giữ phế vật.” Nói xong anh ta mới buông tay ra. Thủ hạ ho sặc sụa, vội vàng nói phải. “Cút! Đừng làm bẩn mộ của em trai tôi.” Hàn Hi Thần quát khẽ một tiếng, thủ hạ vội vàng biến mất. Anh ta lại nhìn về hướng Diệp Ân Tuấn rời đi, bọn họ sớm đã không thấy bóng dáng rồi. Hàn Hi Thần xoay người liếc nhìn bia mộ của Diệp Nam Phương, cũng không để ý mình mặc đồ trắng, sau đó ngồi cạnh đó. Anh ta dựa vào trước bia mộ của Diệp Nam Phương, khóe miệng hơi nhếch lên. “Diệp Nam Phương, làm quen lại một chút, tôi là anh cả của cậu Hàn Hi Thần. Nghe thấy tin này có phải rất bất ngờ không? Năm đó người đàn ông mất hồn được cậu cứu ở trên đường vậy mà là anh cả của cậu, cậu bây giờ có phải rất muốn đánh tôi không?” Nghĩ tới chuyện trước đây, khóe môi của Hàn Hi Thần cong lên nở một nụ cười khẽ. “Cậu cũng thật cứng đầu, nhiều nghề như vậy tại sao cứ chọn nghề đó? Cậu nói cậu mới bao nhiêu tuổi? Trẻ măng như vậy đã tới điện Diêm Vương, Diêm Vương gia có thể cho cậu chỗ tốt gì chắc? Ở lại nhân gian làm anh em với tôi không tốt sao? Cậu không biết đâu, người anh trai cứng đầu khác của cậu thật sự không đáng yêu như cậu. Nam Phương, cậu nói nếu như cậu còn sống, có phải ba anh em chúng ta có thể dễ chung sống hơn nhiều không? “Cậu sao không nói chuyện? Trước đây cậu không phải thích nói chuyện hay sao? Cậu còn chê tôi cả ngày lạnh tanh, cậu thậm chí ngu ngốc cõng tôi đến phòng khám lúc nửa đêm, tôi cũng chẳng qua chỉ sốt cao mà thôi. Cậu sao lại căng thẳng như vậy?” Hàn Hi Thần nói rồi hốc mắt đã ươn ướt. Anh ta nghẹn ngào, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, ép nước mắt quay ngược vào. “Diệp Nam Phương, tên khốn! Cậu đã nói cậu là anh em của tôi, cậu đã nói sẽ cùng tôi tham gia thi đấu thể thao ở Đức, mẹ kiếp tôi vì lời hứa này của cậu, cũng đã vào quân đội cậu biết không hả? Kết quả cậu vậy mà thất hứa, vậy mà nuốt lời? Một người đàn ông như cậu sao có thể nuốt lời chứ? Cậu dậy cho tôi, đứng dậy! Cậu nằm ở đây thì tính là gì chứ? Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã nằm ở đây? Cậu là một người ba cậu có biết không? Cậu sao có thể nằm ở đây như vậy? Cậu chết rồi, tôi và Diệp Ân Tuấn phải làm sao? Tên khốn đó tệ hơn cậu nhiều.” Hàn Hi Thần nói rồi nước mắt đã rơi xuống. Anh ta ôm bia mộ của Diệp Nam Phương mà nghẹn ngào, khó chịu. Vừa rồi khi Diệp Ân Tuấn ở đây anh ta không thể phát tiết cảm xúc của mình, bây giờ nơi này chỉ còn lại một mình anh ta, anh ta là thật sự rất nhớ Nam Phương. Tên khốn này là người đầu tiên đối tốt với anh ta trong hơn 30 năm nay, tốt hơn ba đối với anh ta. Rõ ràng Nam Phương không biết anh ta là anh cả của mình, nhưng cậu ta có thể không toan tính điều gì mà đối xử với anh ta. Hình ảnh mấy năm trước giống như thước phim hiện lên trong đầu của anh ta, từng hình ảnh, vô cùng rõ ràng. “Em ấy đã chết rồi, anh không thể để em ấy yên tĩnh một lúc sao?” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hàn Hi Thần bỗng ngây người..