“Bởi vì anh từ rất lâu trước đã biết tồn tại của tôi và Nam Phương, tôi không tin anh sẽ không chú ý tới động thái của chúng tôi, lúc đầu khi Nam Phương xảy ra chuyện tôi tới không kịp, anh chắc là có cơ hội và thời gian tới cứu em ấy, nhưng em ấy vẫn chết.” Ánh mắt nhìn Hàn Hi Thần của Diệp Ân Tuấn nhiều thêm một chút sắc bén và sát khí. Hàn Hi Thần đột nhiên cảm thấy có hơi đè nén. Anh ta nhìn bia mộ của Diệp Nam Phương, thấp giọng nói: “Tôi muốn tới, nhưng tôi không thành công. Lúc đó bị ba tôi nhốt lại rồi, đợi khi tôi tới, mọi chuyện đã xảy ra rồi.” Trong lòng anh ta cũng không dễ chịu. Diệp Nam Phương là một người không chịu uy hiếp nhất. Từ bé tới lớn cuộc sống đơn giản, vì để không tranh quyền thừa kế với Diệp Ân Tuấn, anh ta tự mình rời khỏi Hải Thành. Khoảng thời gian đó Hàn Hi Thần quả thật từng bám theo anh ta, cũng tìm hiểu về anh ta, thậm chí từng tiếp xúc với anh ta. Diệp Nam Phương là một người ngay thẳng, Hàn Hi Thần đã giấu thân phận của mình và đã tiếp xúc một khoảng thời gian với anh ta, khoảng thời gian đó là quãng thời gian anh ta vui vẻ nhất. Đáng tiếc điều tốt đẹp không dài lâu, chuyện này bị Hàn Khiếu phát hiện, anh ta bị cưỡng chế mang về, đợi đến khi biết được Diệp Nam Phương xảy ra chuyện, Hàn Hi Thần muốn tới giúp đỡ, lại bị Hàn Khiếu nhốt lại, mọi chuyện giống như sớm đã có an bài, mà anh ta cho dù muốn thay đổi gì đó, cuối cùng cũng không được. Diệp Ân Tuấn nghe anh ta nói như vậy, cũng không nói gì nữa, mà hờ hững nói: “Bái tế Nam Phương xong thì anh rời khỏi đây đi, sau này muốn nhằm vào tôi thế nào cũng được, hôm nay tôi không có tâm trạng chơi cùng anh.” Hàn Hi Thần sững người, thấp giọng nói: “Tôi cũng không định chơi với cậu. Tôi tới đây làm cái gì tôi biết rõ, tôi chỉ đến nhắc nhở cậu, có vài chuyện cậu không nên nhúng tay vào thì tốt nhất cậu đừng nhúng tay vào, tránh dẫn lửa đốt người. Cậu bây giờ vợ con đều ở đó, cố gắng sống những ngày tháng của mình là được rồi, trái tim đừng quá lớn.” Lời này khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người, sau đó nheo mắt lại. “Ý của anh là nói chuyện của Trạm Dực có liên quan tới anh sao? Hay là nói có liên quan tới ba của anh? Hàn Hi Thần, anh tốt nhất đừng đối đầu với tôi, nếu không…” “Nếu không thì sao? Tôi là anh cậu! Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, tôi cũng là anh của cậu!” Hàn Hi Thần vốn cho rằng lời này cả đời anh ta sẽ không thừa nhận, càng sẽ không nói ra, nhưng lúc này lại buột miệng nói ra lời này, giống như trong lòng đã nghĩ như vậy. Mọi sự đố kỵ và nhằm vào trước đó, vào lúc gặp được Diệp Ân Tuấn cũng trở thành một loại khát vọng. Một loại khát vọng đối với tình thân anh em. Anh ta không biết mình bị làm sao. Nhiều năm như vậy, anh ta cũng gánh chịu quá nhiều thứ, cảm thấy mình rất đáng thương rất vất vả, nhưng sau khi tìm hiểu quá khứ của Diệp Ân Tuấn, anh ta lại cảm thấy mình hạnh phúc, ít nhất so với Diệp Ân Tuấn, anh ta hạnh phúc hơn. Mà hiện nay có lẽ là vì nghĩa trang của Diệp Nam Phương quá trang nghiêm, khiến anh rất nhanh nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng. Diệp Ân Tuấn hơi sững người, từ trong mắt của Hàn Hi Thần anh nhìn thấy một tia ảo não và không muốn, có điều sau đó là một chút thoải mái..