Tiếng súng! Mắt của cậu bé bỗng đanh lại. “Anh Tranh, anh tỉnh rồi?” Diệp Nghê Nghê cong mày mỉm cười, bỗng nhảy trên ghế xuống, khi đi tới bên cạnh Diệp Tranh thì cười hì hì hỏi: “Anh sao rồi? Có muốn uống nước ăn cái gì đó hay nghe kể chuyện không?” “Nghê Nghê em không sao chứ?” Diệp Tranh nắm lấy tay của Diệp Nghê Nghê. Cậu bé còn nhớ lần đầu tiên khi mình nhìn thấy Diệp Nghê Nghê, cô bé nằm trên giường bệnh cơ thể rất gầy gò, ánh mắt đó tràn ngập khát vọng đối với cuộc sống, nhưng lại bất lực không làm được gì. Cậu bé không quên được ánh mắt đó, càng không quên được sự yếu đuối khi đó của Diệp Nghê Nghê. Ở trong ấn tượng của cậu bé, Diệp Nghê Nghê luôn nhỏ bé, là người cần cậu bé và Diệp Minh Triết liều mạng bảo vệ, đặc biệt là sau khi cậu bé biết Diệp Nghê Nghê bị như này đều là do mẹ ruột của mình gây ra, loại áy náy đó khiến cậu bé thầm thề rằng, kiếp này cho dù mất đi mạng sống cũng phải bảo vệ Nghê Nghê chu toàn. Nhưng mẹ nói gì chứ? Mẹ nói cậu bé là con trai duy nhất của Diệp Nam Phương, mặc kệ là khi nào, Nghê Nghê và Minh Triết bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng hy sinh vì cậu bé. Không phải như vậy! Không phải! Mẹ của cậu bé quá độc ác, khiến Nghê Nghê từ khi sinh ra đã mang khiếm khuyết bẩm sinh, là mẹ của cậu bé nợ mẹ và Nghê Nghê, nợ Minh Triết. Tại sao bọn họ còn có thể không màng mọi khúc mắc mà đối tốt với cậu bé? Diệp Tranh không hiểu, nhưng lại rất cảm động. “Em không sao, anh Tranh, em nói cho anh biết, vừa rồi rất đáng sợ. Nếu không phải ba bảo vệ em, em cũng không biết có thể gặp được anh nữa không, anh Tranh, em sợ quá! Muốn ôm!” Diệp Nghê Nghê bỗng nhảy lên giường, nhào vào trong lòng của Diệp Tranh. Diệp Tranh vội giang hai tay ôm chặt lấy cô bé, dịu dàng an ủi: “Không sợ không sợ, sau này anh Tranh nhất định sẽ thật bản lĩnh, sẽ không để em gặp phải nguy hiểm như này nữa.” “Anh Tranh thật tốt.” Diệp Nghê Nghê cười rất rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào đó khiến trái tim của Diệp Tranh mềm nhũn. Cậu bé biết, cậu bé nên buông xuống rồi. Mặc kệ ăn nhờ ở đậu hay là như nào cũng được, chỉ cần có Nghê Nghê ở đây, có Minh Triết ở đây, có mẹ ở đây, gia đình này mãi hoàn hảo. Ánh mắt của Diệp Tranh có chút thay đổi. “Ba và mẹ đâu? Có bị thương không? Anh qua đó xem thử.” “Đừng đi, anh Tranh, mẹ bây giờ chắc đang nghỉ ngơi, không có bị thương. Có điều anh có thể giúp em đi khám cho một người khác không? Người đó hình như bị thương khá nặng.” Diệp Nghê Nghê chui ra khỏi lòng Diệp Tranh. Diệp Tranh hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Ai?” “Người của bác Trạm, trước đó bị ba hiểu lầm, đánh thành nửa sống nửa chết, hôm nay nếu không như không phải dì ấy dẫn người tới cứu chúng ta, đoán chắc chúng ta sẽ bị người ta xử rồi.”.