“Tôi là Diệp Ân Tuấn, chị dâu của tôi An Nhiên bảo tôi tới tìm anh.” Diệp Ân Tuấn trực tiếp mở miệng. Đối phương sững người, sau đó thấp giọng nói: “Sếp Diệp, vợ thủ trưởng bảo anh đến tìm tôi vì một chuyện, bảo tôi nói với anh, Trần Oánh Oánh là người của chúng ta.” “Cái gì?” Cả người Diệp Ân Tuấn sững người. Trần Oánh Oánh là người của Trạm Dực sao? Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy, vội vàng gọi điện cho vệ sĩ. “Đừng đánh nữa, tìm bác sĩ trị thương cho cô ta.” “Được.” Tuy vệ sĩ không biết Diệp Ân Tuấn tại sao dặn như vậy, nhưng vẫn làm theo. Trần Oánh Oánh lúc này cả người đã đều là máu, người đã ngất đi rồi. Diệp Ân Tuấn có hơi không hiểu lắm, lại gọi cho số điện thoại vừa rồi. “Tôi cần tư liệu của Trần Oánh Oánh.” “Trần Oánh Oánh là người bản địa, cũng coi như là một nửa người của Trương Gia Trại, mẹ của cô ta là người của Trương Gia Trại, ba lại không phải. Nhiều năm trước mẹ cô ta vì yêu người ngoại tộc, bị đuổi khỏi trại, cho nên vụ án diệt tộc của Trương Gia Trại mẹ cô ta may mắn thoát được một kiếp. Sau này Trần Oánh Oánh làm lính, là đích thân thủ trưởng Trạm chưng thu. Sau khi bí mật huấn luyện thì cho quay về nơi này, làm một số việc bí mật. Vợ thủ trưởng biết hoàn cảnh của anh và Thẩm Hạ Lan, hai người muốn ra ngoài, chắc chắn sẽ đến Trương Gia Trại, cho nên trước khi thủ trưởng Trạm còn chưa xảy ra chuyện, tôi để cô ta ở gần Trương Gia Trại đợi hai người.” Lời của đối phương Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đã nghe hiểu, đối phương cũng đã cúp máy. Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Đây là anh cả tính toán trước? Hay là tình cờ?” “Chắc là anh cả sớm đã cảm nhận được gì đó, sắp xếp trước. Anh chỉ là không ngờ Trần Oánh Oánh là người của anh cả.” Diệp Ân Tuấn lắc đầu, bê đồ ăn đến trước mặt Thẩm Hạ Lan. “Ăn cơm trước, chuyện khác không cần quan tâm.” Thẩm Hạ Lan cũng đã đói, gật đầu để mặc Diệp Ân Tuấn đút cho mình, cơ thể cũng ít nhiều khôi phục một chút sức lực. “Ân Tuấn, anh nói xem Trần Oánh Oánh liệu có giận chúng ta không?” Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Giận hay không có liên quan gì với chúng ta chứ? Cấp trên của cô ta là anh cả của anh, đâu phải là chúng ta. Với lại, cô ta cũng không có nói rõ thân phận, còn hạ độc với em, anh không lấy mạng của cô ta là tốt lắm rồi. Cô ta nên thấy hạnh phúc khi là người của anh cả, nếu không lúc này sớm đã gặp Diêm Vương rồi.” Đối với lời của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không lên tiếng. Hai người ăn một ít đồ ăn, ít nhiều đã khôi phục một chút thể lực, có điều sắc mặt của Thẩm Hạ Lan vẫn không tốt lắm. Diệp Ân Tuấn dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xem Trần Oánh Oánh, thuận tiện hỏi chuyện của anh cả xem cô ta biết được bao nhiêu, có sắp xếp gì. Nếu có thể giúp được anh cả của anh thì chúng ta thuận tiện giúp.” “Được, anh đi đi, không cần lo cho em. Nơi này trong ngoài đều là người của chúng ta, bản thân cũng không phải là quả hồng mềm, không có vấn đề gì đâu.”.