“Ồn chết đi được!” Diệp Ân Tuấn trực tiếp ném một viên đá qua, xẹt qua tai của người phụ nữ, để lại một vết máu trên mặt cô ta, dọa người phụ nữ suýt nữa trợn ngược mắt. “Trên người cô ấy có…” Lời của người phụ nữ còn chưa nói hết thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn đưa qua, dọa cô ta vội vàng bịt miệng lại. Mắt của người đàn ông này rất đẹp, nhưng thật sự dọa người. Hu hu hu, cô ta rất sợ. Người phụ nữ rùng mình, Diệp Ân Tuấn lại không có nhìn cô ta nữa, mà nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Thẩm Hạ Lan. Không lâu sau, Thẩm Hạ Lan đã tỉnh lại. “Ân Tuấn?” Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người không có sức lực, cô muốn dậy, nhưng lại không được, bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm lấy. “Này, anh…” Người phụ nữ lại lên tiếng, khí tức cuồng bạo của Diệp Ân Tuấn lập tức tỏa ra, dọa cô ta không dám nói nhiều thêm một chữ. Cảm giác tê dại đau nhói từ ngón tay truyền tới, Diệp Ân Tuấn biết người phụ nữ không có lừa anh. Cô ta thật sự đã bôi thứ gì đó lên trên Thẩm Hạ Lan. Có điều Diệp Ân Tuấn không để tâm, anh bế Thẩm Hạ Lan lên, dịu dàng nói: “Anh mang em ra ngoài. Có đói không? Tối muốn ăn gì?” “Chúng ta bị làm sao vậy?” Ký ức của Thẩm Hạ Lan vẫn dừng ở giai đoạn khi dâng hương rồi đột nhiên choáng váng, lúc này nhìn thấy khung cảnh của nơi này thế nào cũng không giống nhà thờ, không khỏi hỏi một câu, đồng thời cũng liếc nhìn người phụ nữ tự dưng xuất hiện. Người phụ nữ bị Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, vội vàng cười nói: “Ồ, tôi tên Trần Oánh Oánh, là vừa rồi tôi cứu cô. Còn nữa còn nữa, tôi thấy cô hôn mê, cũng không di chuyển được cô, cho nên ở trên người cô…” “Tìm lối ra.” Diệp Ân Tuấn kịp thời cắt ngang lời của Trần Oánh Oánh. Anh không muốn để Thẩm Hạ Lan lo lắng, càng không muốn để Thẩm Hạ Lan biết mình bây giờ trúng độc. Trần Oánh Oánh dưới ánh mắt tức giận của Diệp Ân Tuấn thì im miệng, có hơi buồn bực nói: “Tôi không ra được.” “Ân Tuấn, rốt cuộc sao vậy?” Diệp Ân Tuấn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Trong hương có mê hương, anh sợ em xảy ra chuyện, nhét em xuống dưới bàn cúng, nghĩ là đợi xử lý xong sẽ đón em, ai biết dưới bàn cúng này có cơ quan ngầm, vậy mà có một cái hầm như vậy. Chúng ta rơi từ trên xuống.” Nghe thấy lời kể vắn tắt của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu được. Cô muốn dậy, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm chặt trong lòng. “Tác dụng của mê hương còn chưa hết, cả người em không có sức, vẫn là để anh bế em đi.”.