Việc sửa chữa nhà thờ tổ tiên được Diệp Ân Tuấn giao cho Trương Vũ. Mặc dù Trương Vũ đã trở lại Hải Thành, nhưng anh ta không chút cẩu thả và hời hợt chuyện này. Vì vậy sau khi Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bước vào, họ phát hiện nhà thờ tổ tiên đã thay đổi rất nhiều so với trước. Bài vị của thím Trương đã được đặt trong nhà thờ tổ tiên. Diệp Ân Tuấn nhìn bài vị của thím Trương, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Hàn Khiếu và Hàn Hi Thần. Bà ta đã từng yêu thương đứa con Hàn Hi Thần kia, bà ta đã từng dịu dàng chăm sóc anh và Nam Phương, nhưng cuối cùng bà ta lại đặt trọng trách lớn như vậy vào tay Diệp Ân Tuấn thay vì Hàn Hi Thần. Diệp Ân Tuấn không biết mình nên dùng tâm trạng gì mới thích hợp nữa. Anh nắm tay Thẩm Hạ Lan đi tới rồi lấy nhan đốt lên thắp cho tổ tiên nhà họ Trương. Thẩm Hạ Lan đứng bên cạnh theo dõi hành động của anh, cũng không hỏi gì cả. Sau khi Diệp Ân Tuấn thắp nhan xong, anh nhìn mấy bài vị, không biết đang nghĩ gì. Thẩm Hạ Lan cảm thấy mùi hương này rất thơm, giống với mùi gỗ đàn hương, nhưng dường như cũng không phải, mùi thơm dễ chịu khiến người ta buồn ngủ. Cô đột ngột lắc đầu, nhưng cảm thấy mi mắt trở nên nặng trĩu. Thẩm Hạ Lan nhanh chóng kéo cổ tay áo của Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Ân Tuấn, em nghĩ mùi hương này có chút vấn đề.” “Hửm?” Diệp Ân Tuấn giống như lạc vào trong suy nghĩ, anh không phản ứng nhiều với câu nói của Thẩm Hạ Lan, chỉ vô thức đáp một tiếng. Lúc này, trong đầu Thẩm Hạ Lan vang một hồi chuông cảnh báo. Không đúng! Mùi hương này có vấn đề! Cô cảm thấy mệt mỏi, mí mắt ngày càng nặng trĩu, dường như không thể mở mắt ra được. “Ân Tuấn!” Cô muốn kéo ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, nhưng lại không có sức. Trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực. Khi Thẩm Hạ Lan muốn nói gì đó với Diệp Ân Tuấn hoặc nhắc nhở anh một tiếng thì cô cảm thấy hai mắt tối sầm lại, “rầm” một tiếng, cả người ngã nhào về phía trước. Diệp Ân Tuấn đột nhiên bừng tỉnh, anh vô thức ôm lấy cơ thể đang xụi lơ của Thẩm Hạ Lan, nhưng anh cũng cảm thấy mặt mày choáng váng, không thể đứng vững, suýt nữa cả hai đã ngã xuống. Đột nhiên anh nhận thức được điều gì đó, nhanh chóng lấy ra một con dao găm từ trong giày mình ra, không chút nghĩ ngợi rạch lên cánh tay của mình. Dòng máu đỏ tươi đột nhiên trào ra, đau đớn dữ dội kia cũng khiến cho Diệp Ân Tuấn đang sắp ngất đi đột nhiên rùng mình một cái, dường như tỉnh táo đi rất nhiều. Anh ôm chặt Thẩm Hạ Lan, lúc muốn xoay người rời đi thì phát hiện bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân, đã vây quanh toàn bộ nhà thờ tổ tiên. Ai? Ai dám xâm phạm vào địa bàn của anh?.