“Nhan Du, sao cô lại ở đây? Hạ Tử Thu xảy ra chuyện gì sao?” Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Hạ Lan. Nhan Du lắc đầu, khẽ nói: “Hạ Tử Thu bảo tôi về lấy đồ giúp anh ấy.” “Đồ gì?” Lần này Diệp Ân Tuấn đã mở miệng. Mặc dù rất không vừa lòng chuyện Nhan Du làm Hạ Tử Thu bị thương, nhưng sau khi biết thân phận của Nhan Du, hiểu sự tính toán của Hạ Tử Thu. Diệp Ân Tuấn cũng không muốn làm khó cô ta lắm. Suy cho cùng thì sau này cô ta sẽ là vợ của Hạ Tử Thu. Thực ra Nhan Du rất sợ Diệp Ân Tuấn. Người đàn ông này không giống Hạ Tử Thu, anh lạnh lùng từ trong xương tủy, mang theo một tia lạnh lùng xa cách ngàn dặm, lại khiến người ta sợ đến kinh hồn bạt vía. Sự lạnh lùng của Hạ Tử Thu là thẳng thắn, giống như hầm băng, mang theo sự hung ác và xiêu xác tiêu điều, khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Cái loại lạnh lùng này khiến Nhan Du còn có thể chấp nhận được. Bây giờ Diệp Ân Tuấn đột nhiên hỏi mình, Nhan Du không kiềm được lui về phía sau một bước, khẽ nói: “Tôi không biết, anh ấy bảo tôi về phòng ngủ của anh ấy tìm ngọc bài có hình Thiên Ưng.” Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn liền có chút khó coi, giọng điệu cũng không tốt lắm. “Cậu ta bảo cô về lấy?” “Ừm, đúng.” Nhan Du không biết mình đã nói gì sai, chỉ cảm thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn trở nên rất khó coi, thậm chí ngay cả khí thế cũng khiến người ta cảm thấy sợ đến xơ xác tiêu điều. Cô ta vô thức nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng trốn sau lưng Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan cũng có chút kinh ngạc với sự thay đổi cảm xúc của Diệp Ân Tuấn, không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Không phải chỉ là một cái ngọc bài sao?” Con ngươi của Diệp Ân Tuấn nhìn Nhan Du có chút thay đổi. Cuối cùng cũng không nói gì, đưa Thẩm Hạ Lan đi. Anh vừa đi thì Nhan Du suýt chút nữa đứng không vững. Diệp Ân Tuấn này quả thực đáng sợ quá. Đáng sợ hơn cả Hạ Tử Thu. Nhưng mong sau này đừng có cơ hội đứng chung với anh nữa. Nhan Du nghĩ như thế, chạy nhanh vào bên trong. Trên đường đi Diệp Ân Tuấn cứ duy trì trạng thái im lặng. Thẩm Hạ Lan nhìn ra anh có tâm sự, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Diệp Ân Tuấn chính là như thế, khi anh muốn nói thì đương nhiên sẽ nói, nếu không muốn nói, có hỏi cũng chẳng được gì. Hai người đã đến bệnh viện và phòng bệnh của Hạ Tử Thu. Diệp Ân Tuấn mở thẳng cửa đi vào. Y tá và bác sĩ đang thay thuốc cho Hạ Tử Thu. Thẩm Hạ Lan đứng ở cửa không đi vào, Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Không cần thay nữa, thay rồi vẫn bị thương, uổng công vô ích làm gì?”.