Đối với tư tưởng kỳ lạ này của Diệp Ân Tuấn, Mặc Trì rốt cuộc không duy trì được phong độ bản thân. Diệp Ân Tuấn khó được bật cười, bầu không khí vừa rồi cũng tan biến. “Vậy tôi không hiểu, ai mà có thể khiến cậu Mặc để bụng như vậy, lại không để người khác biết?” Diệp Ân Tuấn cười hỏi, vốn cho rằng là câu đùa tùy ý, nhưng bên kia thật lâu cũng không truyền tới giọng nói Mặc Trì, khiến anh bất giác sững sốt. “Cậu Mặc!” “Diệp Ân Tuấn, tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng cậu phải đảm bảo chuyện này chỉ có cậu và tôi biết.” Mặc Trì nói vô cùng trịnh trọng. Thái độ Diệp Ân Tuấn cũng có chút nghiêm túc. “Tôi có thể không nghe, người cậu muốn mượn lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cậu ta, về phần cậu ta có thể liên lạc với cậu lúc nào, tôi không chắc.” Diệp Ân Tuấn trước đó chỉ muốn chọc Mặc Trì, không phải thật sự muốn biết. Anh rõ ràng hơn bất kỳ ai, ở vị trí Mặc Trì, người muốn tra nhất định không đơn giản. Biết nhiều ngược lại không phải chuyện tốt. Đặc biệt là dính tới chuyện Đế Đô, Diệp Ân Tuấn còn chưa lẩn quẩn như vậy. Anh vẫn rõ cách làm người của Mặc Trì, bèn không tiếc gì để Ngân Hồ đến giúp đỡ. Chuyện này anh tuyệt đối sẽ không để Diệp Minh Triết nhúng tay. Đứa bé đó quá nhỏ, có những chuyện can dự nhiều ngược lại hại nó. Mặc Trì lại không biết những quanh co khúc khuỷu trong lòng Diệp Ân Tuấn hiện tại, lúc nghe thấy anh nói vậy, anh ta bỗng thở phào một hơi, sau đó cười nói: “Tôi thay đổi chủ ý rồi, chuyện này cậu thật sự phải biết.” “Cậu Mặc, chuyện đùa này không buồn cười chút nào.” Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực. Mặc Trì cứ tùy tiện như vậy. Mặc Trì lại không hề để tâm nói: “Người có liên quan tới Thẩm Hạ Lan vợ cậu, cậu không muốn nghe?” Này như bắt phải xương sườn Diệp Ân Tuấn, khiến anh nhất thời không tiện từ chối. Thấy Thẩm Hạ Lan mặt đầy nghi hoặc nhìn mình, Diệp Ân Tuấn chặn loa, nói với cô: “Không bằng em đi gọi giúp anh ly cà phê, anh hơi khát.” Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn muốn tách mình đi. Cô cũng không có gì không vui, hễ Diệp Ân Tuấn không muốn cô biết, cô cũng không hứng thú, vì cô tin anh có thể xử lý tốt những chuyện này. “Được, anh nhanh chút, cà phê nguội sẽ không ngon.” Thẩm Hạ Lan cười cười rồi xoay người đi trở về. Cho tới khi Thẩm Hạ Lan vào quán cà phê, Diệp Ân Tuấn mới thấp giọng hỏi: “Ai liên quan tới vợ tôi?” Mặc Trì nghe rất rõ ràng đoạn đối thoại vừa rồi, cười nói: “Sao không để vợ cậu ở cạnh nghe? Không chừng cô ấy cũng cảm thấy hứng thú đấy?” “Cậu Mặc, kiên nhẫn của tôi có hạn, vượt quá thời gian kiên nhẫn của tôi, không chừng tôi không cho mượn người nữa.” “Diệp Ân Tuấn, xem như cậu ác.” Mặc Trì cũng không đùa với anh nữa, trực tiếp nói: “Người tôi muốn cậu tra giúp tên Hoắc Chấn Ninh.”.