“Kết quả như thế nào?” Thật ra thì Diệp Ân Tuấn cũng có suy đoán về Nhan Du, nhưng mà lại không suy nghĩ sâu xa, bây giờ Thẩm Hạ Lan lại muốn điều tra chuyện này, rất có thể là cô muốn làm cái gì đó. Nghĩ đến nếu như vợ của mình muốn làm gì, đương nhiên Diệp Ân Tuấn sẽ ủng hộ hết mình. Thủ hạ vội vàng nói: “Chúng tôi đã lấy máu của Nhan Du cùng với ba mẹ của Cung Tuyết Dương để làm xét nghiệm, Nhan Du là con của nhà họ Cung, hơn nữa, bà Cung cũng đã nói lúc Cung Tuyết Dương mười tuổi thì bọn họ có sinh một đứa con gái, chỉ có điều là vừa mới ra đời thì đã bị tuyên bố chết do ngạt thở, lúc đó bệnh viện cũng có ghi chép lại chuyện này.” “Chết do ngạt thở? Mới sinh được hai ngày? Vậy tại sao lại có sự tôn tại của Nhan Du?” Nếu như dựa vào thời gian, hiện tại Nhan Du mới mười tám tuổi, Cung Tuyết Dương mới qua đời khoảng tám chín năm trước, mà lại được sinh ra lúc Cung Tuyết Dương mười tuổi, vậy thì số tuổi của Nhan Du thật sự chính xác. Diệp Ân Tuấn nhíu mày suy nghĩ, anh hỏi: “Dáng dấp của Nhan Du và Cung Tuyết Dương giống ai?” “Giống với ông Cung, bọn họ giống ba của bọn họ.” Nói xong, thủ hạ đưa ảnh chụp cho Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn đã từng gặp Cung Tuyết Dương, lúc nhìn thấy ảnh chụp thì có hơi ngây ra một lúc. Đúng là Cung Tuyết Dương cực kỳ giống với ba của mình, mà vừa liếc mắt nhìn Nhan Du, cũng thấy giống y hệt, nhưng mà nhìn kỹ lại thì cặp mắt có hơi khác nhau. Mắt của Nhan Du giống với mẹ hơn. “Đã chắc chưa? Năm đó, Nhan Du nghẹt thở tử vong, sao lại có thể xuất hiện ở cô nhi viện nước ngoài được chứ?” Diệp Ân Tuấn nói vậy, thủ hạ đưa tài liệu ở trong tay tới. “Người của chúng tôi đã điều tra rồi, lúc trước bác sĩ đỡ đẻ cùng với y tá đã bị người ta mua chuộc, bọn họ nói với ba mẹ Cung rằng đứa nhỏ bị ngạt thở qua đời, bởi vì vừa mới ra đời đa phần dáng dấp của mấy đứa con nít đều không khác nhau là mấy, cho nên bọn họ đã dùng một đứa nhỏ qua đời vì ngạt thở để thay thế. Lúc đó, ba mẹ Cung đau lòng quá độ, căn bản không suy nghĩ tới việc làm xét nghiệm gì hết, huống hồ chi ai cũng không nghĩ rằng một bệnh viện lớn như thế lại có người làm ra loại chuyện này. Cho nên, lúc đó chuyện này không giải quyết được gì hết. Bà Cung cũng bởi vì chuyện này mà thu mình trong một thời gian rất dài mới có thể bước ra, người nhà cũng không dám nhắc tới chuyện của đứa bé này ở trước mặt của bà ấy, dân dân mọi người đều quên lãng, không có ai nhắc tới.” Diệp Ân Tuấn im lặng lắng nghe, nhưng mà suy nghĩ lại chuyển động nhanh chóng. “Bác sĩ cùng với y tá nhận hối lộ đã nói người sai bảo bọn họ làm như vậy là ai chưa?”. Truyện Tiên Hiệp “Nói rồi, nhưng mà bọn họ nói là bọn họ không biết, là người ở bên ngoài, chỉ nói là buôn bán người muốn hợp tác với bọn họ. Lúc ấy, người phụ nữ đó cho rất nhiều tiền, cho nên bọn họ mới dao động, còn muốn lợi dụng chức vụ mà bán thêm mấy đứa bé ra bên ngoài, nhưng mà người phụ nữ đó lại không xuất hiện nữa.” Lời nói của thủ hạ làm lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại. “Phụ nữ?” “Đúng vậy, bọn họ nói người lúc đó tìm bọn họ làm như vậy chính là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nói là khẩu âm ở nơi khác, cách nói chuyện giống như là một con buôn. Huống hồ gì, người phụ nữ đó đều nói bà ta làm việc ở nước ngoài, chỉ cần đưa con nít cho bà ta, bà ta có biện pháp đưa con nít ra nước ngoài bán đi, đảm bảo sẽ không làm liên lụy tới bọn họ, cho nên bọn họ mới bí quá hóa lều.”.