Cuối cùng, Thẩm Hạ Lan sẽ tự động quên mất những chuyện mà mình không tốt với cô, chỉ nhớ những chuyện mình tốt với cô. Bắt đầu kể từ khi kết hôn, anh lạnh nhạt với cô ba năm, cô đều không trách móc anh, cho dù là ngọn lửa vào năm năm trước, đã giải quyết hiểu lầm, cô vẫn lựa chọn tha thứ cho anh. Diệp Ân Tuấn biết không phải là lòng dạ của Thẩm Hạ Lan vĩ đại, mà là bởi vì cô yêu anh. Bởi vì yêu, cô mới có thể tha thứ cho khuyết điểm nhỏ của anh, nhưng mà cái này không đủ để trở thành lý do để anh có thể tổn thương và bắt nạt cô. Có lẽ là Thẩm Hạ Lan có hơi làm kiêu, cô còn tự cho mình là đúng, nhưng mà trong lòng của cô đều là Diệp Ân Tuấn. Người vợ như thế này, anh còn có thể trách móc nặng nề cái gì chứ? Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, anh nói: “Chuyện ở phòng phẫu thuật là do anh làm không đúng, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng mà em đừng có không để ý tới anh. Anh đảm bảo là sau này anh sẽ không tiếp tục đối xử với em như vậy, còn nữa, chuyện anh bị hôn mê cũng là do anh phản ứng thái quá, anh xin lỗi.” Cảm giác ấm ức của Thẩm Hạ Lan đột nhiên tiêu tan. “Cũng là do em tự cho mình là đúng, không thể trách anh được, có lẽ là anh nói đúng, có anh ở đó, Minh Triết sẽ không phải bị thương.” Thẩm Hạ Lan cũng đang tự thức tỉnh mình. “Không có gì đâu, vợ anh làm gì cũng đúng.” Diệp Ân Tuấn nịnh nọt như thế này làm cho Thẩm Hạ Lan không biết phải nói cái gì. Hai người nói chuyện một hồi liền dính nhau. Thẩm Hạ Lan xin thề là cô thật sự không muốn làm gì đó với Diệp Ân Tuấn giữa ban ngày ban mặt, nhưng mà cũng không biết làm sao, hai người nói chuyện một hồi rồi lại lăn lên trên giường, sau đó là những hình ảnh không thích hợp. Chờ đến lúc Thẩm Hạ Lan kịp phản ứng lại thì đã bị Diệp Ân Tuấn ăn sạch sành sanh. Hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi, trong căn phòng tràn ngập khí tức kiều diễm. Bởi vì chuyện của Diệp Minh Triết mà tâm trạng của Thẩm Hạ Lan vẫn luôn căng cứng, bây giờ ở trong ngực của Diệp Ân Tuấn, cô không khỏi thả lỏng, lại thêm cuộc vận động lúc nãy, cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng hít thở đều đều, anh không khỏi ngây ra một lúc, sau đó, dịu dàng kéo chăn lên đắp cho Thẩm Hạ Lan. Lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó có một cái đầu nhỏ thò vào trong. “Ba ơi, mẹ đã hết giận chưa ạ?” Là Diệp Nghê Nghê. Diệp Ân Tuấn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại xấu hổ ở trước mặt của con gái như thế. Anh vội vàng kéo chăn lên che cho mình, nói: “Nghê Nghê, sao con lại vào đây?” “Con gõ cửa mà.” Diệp Nghê Nghê nói rất hùng hồn, sau đó lại cười như một tên trộm. “Xem đi, con đã nói rồi mà, không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng một giấc ngủ, một giấc không được thì hai giấc.” Lời nói trẻ con của Diệp Nghê Nghê lại làm Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày. “Cái này là ai dạy con vậy?” Diệp Nghê Nghê mới có năm tuổi, biết cái gì chứ? Cho dù có trưởng thành sớm đi nữa, cho là có thiên tài thì lời này vẫn không thể được nói ra từ trong miệng của Diệp Nghê Nghê. Diệp Nghê Nghê còn chưa nhìn thấy trong mắt của Diệp Ân Tuấn nổi mây nổi gió, cười ngọt ngào, bé nói: “Là chú Tống Dật Hiên nói đó ạ.”.