Sau lưng của Diệp Ân Tuấn phát lạnh. Thiếu chút nữa là hôm nay anh đã ra tay với Thẩm Hạ Lan! Người này sao có thể là anh được chứ? Anh cẩn thận đặt Thẩm Hạ Lan trên đầu tim của mình như thế, nhưng mà bây giờ anh đã không khống chế nổi, muốn ra tay với Thẩm Hạ Lan rồi à? Làm sao bây giờ? Bản thân như thế này, anh phải làm sao đây? Diệp Ân Tuấn hung hăng hút thuốc lá, không khỏi bị sặc, ho khan liên tục. Cảm giác cay xè dường như xông vào trong yết hầu, cay đến nỗi hốc mắt của anh chua xót, có một chất lỏng ấm áp muốn trào ra. Anh đột nhiên giống như bị điên mà lấy con dao ra, bỗng nhiên lại rạch động mạch cổ tay của mình, trong nháy mắt, dòng máu đỏ tươi phun trào, mà đáy mắt của anh cũng là vẻ điên cuồng liều mạng. Nếu như máu tươi của anh chính là nguồn suối để tẩm bổ cho Hoàng kim Cổ, vậy thì mình hoàn toàn trút bỏ đi dòng máu này là đã có thể ép Hoàng kim Cổ ra ngoài rồi, đúng không? Anh nhìn máu tươi đang không ngừng tuôn trào từ cổ tay, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm, muốn xem xem có con trùng màu vàng nào chui ra từ trong máu tươi. Anh nhớ lúc Thẩm Hạ Lan bị trúng cổ, Diệp Tranh cũng đã rút máu của Thẩm Hạ Lan. Nhưng mà máu tươi chảy ra rất nhiều, mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm vào nó, nhưng mà không nhìn thấy có con trùng nào xuất hiện. Anh biết, nếu như cứ tiếp tục thì rất có thể là anh sẽ cạn máu mà chết. Vẻ điên cuồng từ từ thu lại, một tia lý trí kéo anh lại, Diệp Ân Tuấn đột nhiên ý thức được anh không thể chết. Anh chết rồi thì Thẩm Hạ Lan phải làm sao đây? Hai người bọn họ là bởi vì cãi nhau nên anh mới đi ra ngoài mua nước, nếu xảy ra chuyện gì đó sẽ làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy áy náy cả đời. Còn có Diệp Minh Triết. Con của anh vẫn còn đang sống chết chưa rõ, nếu như anh chết, bọn nhỏ phải làm sao đây?. Chương mới nhất tại { TRÙMTRUYỆ N. м E } Trong mắt của Diệp Ân Tuấn lướt qua một chút tức giận và ảo não. Anh nhất định phải nghỉ biện pháp diệt trừ Hoàng kim Cổ mới được, nhưng mà không phải là hiện tại. Diệp Ân Tuấn nhanh chóng chặn miệng vết thương của mình lại, sau đó nhấc chân đi vào phòng làm việc của bác sĩ. “Cầm máu cho tôi, băng bó cho thật kỹ.” Dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn đã dọa bác sĩ không thể không nghe theo. Sau khi băng bó kỹ vết thương, lúc này, Diệp Ân Tuấn mới đi ra ngoài mua hai chai nước quay về cửa phòng phẫu thuật. Ở phía xa xa, anh liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang ngồi trên ghế dài, ánh mắt một lúc cứ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, một lúc cứ nhìn ra hành lang, thẳng cho đến khi Diệp Ân Tuấn xuất hiện, trong mắt của cô mới có hơi thả lỏng và thoải mái. Quả nhiên là cô quan tâm mình, cô đang đợi mình. Trong mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia ấm áp. Lúc nãy làm mình bị thương, e là cũng bởi vì cái tay này đã đẩy Thẩm Hạ Lan. Không có người nào có thể làm tổn thương Thẩm Hạ Lan, anh cũng không được. Nghĩ như vậy, Diệp Ân Tuấn cầm chai nước đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan. “Uống nước đi cho thấm giọng, nếu như cảm thấy còn chưa hết giận, sau khi thấm giọng rồi thì anh để em tiếp tục mắng.”.