*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh không cứu được cái thứ chết tiệt kia, nợ anh cũng chắc chắn sẽ không buông tha, còn huyết thống gì đó chẳng qua cũng chỉ là rác rưởi! Từ khi sinh ra đến giờ, những gì mà những người cùng huyết thống đã làm với anh, anh vẫn nhớ như in. Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn bây giờ trong lòng đã thay đổi hoàn toàn, khi nghe nói Hàn Hi Thần có thể là con trai của Hàn Khiếu, anh phiền não không phải vì rối rắm người đó có phải anh em của mình không, mà trong lòng lại đột nhiên xuất hiện ý định giết người, khiến anh không khống chế được bản thân, anh sợ làm tổn thương Thẩm Hạ Lan mới trốn ở trong phòng. “Ừm.” Diệp Ân Tuấn gật đầu. Hai người đến nhà ăn, đã có người nấu xong đồ ăn, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngồi xuống ăn được một lát, thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Món này ngon, em thử xem.” “Món này cũng không tệ, em nhất định sẽ thích.” “Này, món này là đặc sản ở đây, chỗ khác không ăn được đâu.” Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa gắp thức ăn vào chén của Thẩm Hạ Lan, không bao lâu sau, đồ ăn trong chén Thẩm Hạ Lan đã đầy như ngọn núi nhỏ. Thẩm Hạ Lan có chút không nói nên lời. Anh nói đói mà thế này sao? “Em sắp ăn không nổi rồi!” Trong giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang một chút hờn dỗi. Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không sao, ăn không hết thì anh ăn.” Lời nói này ngay lập tức khiến khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan có chút nóng lên. Người đàn ông này thật là… Cô lắc đầu, cúi đầu bắt đầu đấu tranh với thức ăn. Diệp Ân Tuấn một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hạ Lan ăn, không tự chủ được mà khẽ cong môi lên. Người phụ nữ của anh đẹp thật, ngay cả ăn cũng đẹp như thế. Diệp Ân Tuấn đang tự nói thầm với chính mình. Những lúc thế này, không ai dám vào quấy rầy thời gian ở cùng nhau của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan..