*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối phương nghĩ như vậy. Hai người đàn ông bỗng rơi vào cục diện cứng nhắc. Đây là một ván cờ, xem ai có thể nhịn được, ai có thể vượt qua người kia. Rõ ràng, Hạ Tử Thu đã hơn một bậc. Đối phương cuối cùng cũng không đợi được Hạ Tử Thu mở miệng, có hơi khẩn trương hỏi: “Lời tôi nói anh lẽ nào không nghe thấy?” “Nghe thấy thì như nào? Cho dù là em gái ruột của Cung Tuyết Dương, nhưng cô ta suy cho cùng không phải là Tuyết Dương. Nếu như anh có thể khiến Tuyết Dương sống lại đứng ở trước mặt tôi, có lẽ tôi có thể suy nghĩ tới sự chiêu mộ của anh, dù sao vì Tuyết Dương tôi ngay cả tín ngưỡng mình tôn kính nhất cũng vứt bỏ, còn có chuyện gì không thể vứt bỏ chứ? Cho nên các hạ có thể đưa Tuyết Dương đến trước mặt tôi không? Một Cung Tuyết Dương sống sờ sờ!” Lời này của Hạ Tử Thu khiến đối phương sững ra. Khiến người chết sống lại? Sao có thể chứ? Huống chi Cung Tuyết Dương đã chết nhiều năm như vậy, sớm đã hóa thành tro tàn, anh ta đi đâu tìm Cung Tuyết Dương cho anh ta? anh ta lại cưỡng hiếp người thân của Tuyết Dương sao? Anh ta chính là tên đểu cáng có đúng không? Phải! Anh ta rất đểu. Nếu không đểu sao lại không bảo vệ được người phụ nữ của mình? Nếu không đểu sao lại cưỡng hiếp người phụ nữ khác? Anh ta bây giờ sống ở trên đời rốt cuộc là vì điều gì? Sự giết chóc ngày này qua ngày khác, năm ngày qua năm khác thật ra đã sớm khiến trái tim của anh ta trở nên vô cùng cứng rắn, thậm chí cảm thấy mình bước qua máu tươi đi tới điểm cuối của cuộc đời cũng không có gì cả..