Trong ký ức cổ của Trương Gia Trại, anh có hơi oán hận ông cụ Tiêu, phần oán hận này cũng không phải tới từ bản thân mình, dường như là do chịu ảnh hưởng của ký ức cổ. Nhưng mà dù sao ông cụ Tiêu cũng là ông ngoại của Thẩm Hạ Lan, với lại năm đó rốt cuộc là Trương Gia Trại vì chuyện gì mà dẫn đến phải bị diệt trại, bây giờ không có ai nói rõ được. Hiện tại ông cụ Tiêu đều đã bị giam lỏng, nếu như nói đây là chuyện mà một tham mưu trưởng có thể làm, nói cái gì Diệp Ân Tuấn cũng không tin. “Ở bên phía nhà họ Hoắc thì sao?” “Hoắc Chẩn Hiên không có ở trong nước, cho nên không có tin tức gì truyền về, gần đây Hoắc Chấn Đình vẫn luôn ở trong nhà đóng cửa không ra ngoài, nhưng mà ở gần nhà họ Hoắc có một vài người ở đó, giống như là giám sát.” Lời nói của Hạ Tử Thu làm khóe môi của Diệp Ân Tuấn nở một nụ cười châm chọc. “Năng lực của những người này cũng lớn quá chứ nhỉ, thật sự muốn làm lớn chuyện à?” “Ai mà biết.” Hạ Tử Thu trào phúng nói. Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Âm thầm phải người bảo vệ tốt nhà họ Hoắc đi.” “Biết rồi, Tống Đình đã sắp xếp.” Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, lúc này mới cúp điện thoại, dường như là nghĩ tới cái gì đó, anh đốt một điếu thuốc lá, sau khi hút xong rồi lại chậm rãi cầm điện thoại lên gọi cho một dãy số đặc biệt. Bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của một người đàn ông. “Tiểu Diệp Tử, rốt cuộc cậu cũng đã nỡ gọi điện thoại cho tôi rồi?” Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn co quắp. “Tâm trạng của anh Mặc tốt quá” “Lỗ tai nào của anh nghe thấy tâm trạng của tôi tốt vậy hả, chẳng lẽ không phải là bởi vì tôi lo lắng cho anh à? Bây giờ anh đang ở đâu?” Giọng nói của Mặc Trị truyền qua điện thoại, làm cho khóe môi của Diệp Ân Tuấn nâng lên mấy phần. “Nói cho anh biết, sau đó để anh mang người đến đây bắt tôi hả?” “Tôi bắt anh làm cái gì, anh phạm phải chuyện gì hả?” Mặc Trì vẫn còn đánh thái cực quyền với Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn cũng không lòng vòng với anh ta, anh nói thẳng: “Cấp trên có ý gì vậy? Dù sao thì tôi cũng là một thiếu tướng, bị người khác xem như là tội phạm bỏ trốn là ý của cái người trong nhà anh à?” “Đừng có như vậy, đừng có chụp cái nồi to như thể lên trên người của vị kia trong nhà chúng tôi, nói trắng ra thì chuyện này không có liên quan tới người trong nhà chúng tôi đâu, đơn giản là chuyện của khu đông nam các anh đó. Có người muốn giữ chuyện này lại để tự mình giải quyết, cho nên đương nhiên chúng tôi phải phối hợp mà làm thôi.” Lời nói của Mặc Trì làm sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có chút khó coi. “Các người chỉ là xem kịch thôi?” Dường như nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của Diệp Ân Tuấn, Mặc Trì vội vàng nói: “Nào dám xem kịch chứ, đến lúc đó, chúng tôi sợ anh sử dụng máy bay không người lái đụng nổ nhà của chúng tôi nữa kìa. Yên tâm đi, tâm lý của ông cụ rất vững chắc, nhưng mà chuyện này cũng phải xem xem ở bên phía các anh muốn giải quyết như thế nào cải đã, cho nên tạm thời phải để anh chịu thiệt một chút rồi, phối hợp diễn kịch chút đi, chúng tôi đều biết chút sóng gió nhỏ bé ấy không thể giữ chân của Sếp Diệp lại mà, có đúng không?” “Các người nghĩ nhẹ nhõm quả nhỉ, anh biết được bao nhiêu về chuyện của Trương Gia Trại hơn hai mươi năm trước.” Mặc Trì lắc đầu, mới phát hiện mình đang gọi điện thoại với Diệp Ân Tuấn mà không phải là gọi video, lười biếng nói: “Không có biết gì hết, chuyện này căn bản không có liên quan tới công cụ nhà chúng tôi, cho nên tôi đã nói rồi, chuyện này là chuyện trong nội bộ chiến khu của các anh, bởi vì là chuyện của anh cho nên ông cụ đặc biệt để bụng, đương nhiên muốn hiểu rõ một chút. Lúc này mới phát hiện có vài mánh khóe, nhưng mà anh cũng biết rồi đó, càng là người có quyền cao chức trọng thì càng sống thành tinh, đương nhiên có thể phát giác được chút tâm tư của ông cụ, còn không phải là chỉ có thể nén xuống à. Anh đúng lúc lại là một nhân vật mấu chốt để xé mở lỗ hổng này, cho nên, tôi mới không nói sớm với anh đó.”.