Cô bé thét chói tai, nhưng rồi lại vui vẻ hoan hô, Thẩm Minh Triết cuối cùng không nhịn được, bước nhanh tới cùng chơi. Diệp Ân Tuấn nhìn lướt qua mấy đứa con của mình, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Bầu không khí như này, đám nhỏ như này, thật tuyệt. Thẩm Hạ Lan cũng thấy được dáng vẻ của Thẩm Minh Triết, không khỏi cười nói: “Minh Triết lúc này mới có chút giống bộ dạng của một đứa bé 5 tuổi nên có.” Diệp Ân Tuấn lại không tiếp lời, trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan vào phòng suối nước nóng. Trong phòng suối nước nóng có một cái ao nước lớn, chắc là liên thông với bên ngoài, nhưng bị cách thành gian phong đơn, so ra thì riêng tư hơn. Diệp Ân Tuấn vội ôm Thẩm Hạ Lan nhảy vào. Nước ấm làm Thẩm Hạ Lan thoải mái ưm một tiếng, ánh mắt Diệp Ân Tuấn lập tức hơi dậy sóng. “Thoải mái?” “Ừ?” Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước ấm bao quanh mình lại, có một ít nước thẩm thấu qua làn da, cả người đều ấm áp. Diệp Ân Tuấn cười gian, tay anh cởi đồ cô ra, trong tiếng la hoảng hốt của Thẩm Hạ Lan anh hôn lên môi cô. Thẩm Hạ Lan trốn tránh, nhưng không đấu lại sức của Diệp Ân Tuấn, rất nhanh đã rơi vào tay giặc. Sau khi hai người “buông thả” ở trong suối nước nóng xong, Thẩm Hạ Lan dựa vào lòng anh, xương cốt cả người như nhũn hết ra, ánh mắt cô nhìn Diệp Ân Tuấn cũng mang theo sự u oán. “Diệp Ân Tuấn, anh điên rồi sao? Rất mệt biết không? Đã nói là tới đây nghỉ dưỡng thả lỏng mà.” “Rồi rồi, lần sau anh sẽ kiềm chế.” Diệp Ân Tuấn tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nụ cười thỏa mãn kia khiến Thẩm Hạ Lan thấy rất là chói mắt. “Từ giờ một tuần không được đụng vào em.” “Ba ngày.” Diệp Ân Tuấn cò kè mặc cả, lập tức chọc cười Thẩm Hạ Lan. “U ya, Sếp Diệp giờ vậy mà học được cò kè mặc cả? Em nói một tuần là một tuần, không thì anh tìm người khác đi, ưm…” Thẩm Hạ Lan vừa nói dứt, Diệp Ân Tuấn liền trực tiếp chặn miệng cô lại, xém chút nữa là hôn tới nổi khiến cô không thở được. Người đàn ông đáng ghét! Vậy mà trả thù cô như thế! Thẩm Hạ Lan tức muốn chết nhưng không có cách gì, trong lúc vô ý tay cô đụng vào thứ gì, làm cô đơ người ra. Lúc Diệp Ân Tuấn buông cô ra, cô lập tức nhìn thứ trong tay, vậy mà là huyết ngọc Diệp Ân Tuấn đeo. Không biết có phải do suối nước nóng không, cô phát hiện màu đỏ của huyết ngọc hồng càng đẹp hơn, bên trong giống như có một sợi gì đó chuyển động. “Ngọc này…” “Làm sao vậy?” Diệp Ân Tuấn liếc qua một cái, nhưng không quá để ý. Thẩm Hạ Lan vội vàng xoa xoa mắt, phát hiện huyết ngọc vẫn là huyết ngọc, làm gì có sợi gì?.