“Có bách tính cung phụng hương hỏa, lại có bách tính cầu tình, chắc là không có chuyện gì đâu. Chỉ là một truyền thuyết mà thôi, phần cuối như thế nào ai cũng không quan tâm, không phải à?” Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu. Cô nhìn chín cái ao này, ngồi xổm người xuống nắm tay lại bỏ vào trong ao, nước lạnh buốt làm cho người ta cảm thấy hơi lạnh. Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kéo tay của cô ra ngoài. “Mặc dù ở đây không lạnh bằng Hải Thành, nhưng mà dù sao cũng là mùa đông, em không cần xương nữa hả?” Diệp Ân Tuấn quát một tiếng, Thẩm Hạ Lan lại thấy ấm lòng. Ôm lấy eo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Diệp Ân Tuấn, nơi này không có tình yêu tươi đẹp hả?” “Câu chuyện tình yêu hả? Em muốn nghe cái gì? Đổng Vĩnh cùng với Thất Tiên Nữ, ở đây không có tài liệu.” Thẩm Hạ Lan bật cười một tiếng. “Đi thôi, bọn nhỏ sắp tới trước mặt chúng ta rồi kìa.” Hai người lại lên đường. Lúc bắt đầu, Diệp Nghê Nghê còn có chút oán trách không cam tâm tình nguyện, nhưng mà sau khi bị Diệp Minh Triết và Diệp Tranh lôi kéo, lại phát hiện phong cảnh nơi này đặc biệt xinh đẹp, cô bé đều trở nên hưng phấn. Trên đường đi cứ líu ríu hỏi thăm. Diệp Minh Triết có hơi yên tĩnh, vẫn luôn coi chừng Diệp Nghê Nghê bị té, Diệp Tranh thì xung phong làm người dẫn đường, cậu bé giới thiệu một vài loại dược liệu xuất hiện dọc theo đường đi. “Anh Tranh, anh thật là lợi hại!” Diệp Nghê Nghê không hề keo kiệt khen ngợi, làm Diệp Tranh cảm thấy có chút xấu hổ. “Đâu có đâu, anh chỉ là đọc sách nhiều thôi.” “Vậy thì cũng hay lắm rồi, em đọc sách là đã muốn ngủ.” Lời nói của Diệp Nghê Nghê theo tiếng gió bay vào trong lỗ tai Thẩm Hạ Lan, cô giật giật khóe môi, phiền muộn nói: “Ân Tuấn, tình nhân nhỏ này của anh không chịu khổ thì không được rồi, còn không thích đọc sách nữa chứ. Anh nói xem, nếu như trưởng thành thì phải làm sao bây giờ? Cũng không thể mỗi ngày trừ ăn ra chỉ biết có ăn, em hoài nghi đời trước con bé này là heo đầu thai lên.” Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại cười. Công chúa nhỏ của anh nhảy nhảy nhót nhót đuổi theo một con côn trùng, dáng vẻ ngây thơ vô tội ấy làm cho lòng Diệp Ân Tuấn thấy thoải mái và dễ chịu. “Cho dù con gái của Diệp Ân Tuấn anh là một đứa bé ngốc đi nữa thì cũng là một cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Bây giờ con bé vẫn còn nhỏ, con bé thích rất nhiều thứ, đợi đến lúc con bé thật sự thích rồi, chắc có lẽ là sẽ chăm chú. Với lại có thể ăn cũng đâu có gì là không tốt, nếu không thì cứ làm mỹ thực gia cũng được mà, có anh và anh trai của con bé cưng chiều con bé, em còn sợ con bé bị người ta bắt nạt hả?” Lời nói này làm Thẩm Hạ Lan buồn bực. “Không có ai làm ba như anh hết.” “Anh làm người chồng tốt là được rồi.” Diệp Ân Tuấn nói xong, trực tiếp ôm chặt cái eo thon của Thẩm Hạ Lan, một nụ hôn cuồng nhiệt lại ập tới..