Người giúp việc đã được dặn dò, vội vàng trầm mặc nói: “Diệp Nghê Nghê cái gì chứ? Chủ của chúng tôi họ Thẩm, cậu chủ nhỏ à, chỉ sợ là cậu đã nhận làm người rồi?” Tiêu Hằng hơi bất ngờ. Thẩm hả? Cảm giác hào hứng dường như bị hiện thực đánh thức. Đúng vậy đó, nhà của Diệp Nghê Nghê ở Hải Thành, làm sao có thể xuất hiện ở đây được? Chẳng lẽ là do mình đã nhìn lầm? Nhưng mà cô bé đó thật sự rất giống Diệp Nghê Nghê mà. “Tôi xin lỗi, thất lễ rồi.” Tiêu Hằng nói lời xin lỗi, thất hồn lạc phách xoay người sang chỗ khác. Lòng bàn chân của cậu bị mài mỏng, rịn ra vết máu, người giúp việc thấy vậy thì có chút không đành lòng. “Cậu chủ nhỏ, tôi cho cậu mượn một đôi dép nha.” “Không cần đâu, cảm ơn.” Tiêu Hằng mặt ủ mày chau, cảm thấy tâm trạng vô cùng ngột ngạt. Bóng dáng nho nhỏ trở về biệt thự nhà mình. Diệp Nghê Nghê cũng không biết khúc nhạc dạo này, sau khi đi vào trong thì cảm thấy đói bụng. “Quản gia, có gì ăn không ạ?” “Có có có, cô chủ muốn ăn cái gì, bánh bao, mì, bánh sủi cảo, bánh quẩy, sữa đậu nành, đều có hết.” Quản gia không biết là bọn họ thích ăn cái gì, dứt khoát chuẩn bị hết mọi thứ. Diệp Nghê Nghê vừa mới nghe được hai khúc nhạc violin êm tai, tâm trạng không tệ, cô bé cười nói: “Ăn bánh bao đi.” “Được được.” Quản gia nhanh chóng mang bánh bao lên, hình dạng bánh bao được nặn giống hình con thỏ, lập tức làm Diệp Nghê Nghê thèm ăn. “Wow, đây là bánh bao con thỏ hả?” “Cô chủ có thể cho là như vậy.” Nụ cười của Diệp Nghê Nghê rất có sức hút, lập tức làm quản gia cùng với đám người giúp việc nở nụ cười. Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy trong tiếng cười của bọn họ. Ở bên cạnh đã không còn hình bóng Diệp Ân Tuấn. Cô ngáp một cái rồi mở cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Diệp Nghê Nghê đang vui vẻ cười đùa trong phòng ăn, người giúp việc và quản gia cũng vui vẻ hòa thuận. Một cảm giác ấm áp bao trùm Thẩm Hạ Lan. Cảm giác này thật là tốt. “Nói gì đó? Vui vẻ như thế.” Thẩm Hạ Lan đi tới, kéo cái ghế ra ngồi xuống. “Mẹ ơi, con nói cho mẹ biết nha, bánh bao của dì quản gia được làm thành hình con thỏ đó, con gọi nó là bánh bao con thỏ.” “Vậy hả? Vậy con phải ăn nhiều một chút đó nha.”.