“Cũng đâu có cần phải gấp gáp làm gì, đừng có làm rộn nữa, mẹ con mệt mỏi lắm.” Vừa nói lời này xong, Diệp Minh Triết liền nhìn qua, trong ánh mắt cậu bé mang theo vẻ khinh bỉ. Cái thằng nhóc thối này! Diệp Ân Tuấn không so đo với cậu bé, đặt Diệp Nghê Nghê lên trên ghế, nhìn thấy con trai con gái đều thức dậy, Diệp Ân Tuấn đột nhiên nói: “Nếu như tinh lực tràn trề, vậy thì đi chạy bộ với ba đi.” “Con không muốn.” Diệp Nghê Nghê là người đầu tiên từ chối. Nói đùa hả? Cô bé dậy sớm như vậy không phải là để đi chạy bộ cùng với ba đâu. Diệp Minh Triết và Diệp Tranh thì không cảm thấy sao hết, hai đứa đi chạy bộ cùng với Diệp Ân Tuấn. Trước khi đi, Diệp Ân Tuấn nói với Diệp Nghê Nghê: “Không được làm phiền giấc ngủ của mẹ con, nếu không thì ba sẽ đánh vào mông con đó.” “Trời ơi, ba, ba không yêu con nữa.” Diệp Nghê Nghê cảm thấy địa vị gia đình của mình đang bị lung lay. Trước kia Diệp Ân Tuấn đã vội vàng dỗ dành tình nhân nhỏ, nhưng mà ngày hôm nay Diệp Ân Tuấn lại lạnh nhạt nói: “Ba yêu vợ của ba, có sai hả?” Diệp Nghê Nghê bị đả kích. Cảm thấy mình không còn là tình nhân nhỏ của ba nữa. Cái người này thay lòng đổi dạ nhanh quá. Huhu, thật là đau lòng. Diệp Ân Tuấn lại làm như không nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Diệp Nghê Nghê, anh nói với người giúp việc ở bên cạnh: “Nếu như cô chủ nhỏ làm phiền mợ chủ nghỉ ngơi, các người có thể tự về nhà rồi đó.” Lời này làm Diệp Nghê Nghê co rút khóe miệng. Thậm chí mình còn khiến cho người ta không yên tâm như vậy hả? Diệp Minh Triết và Diệp Tranh nhìn không được nữa rồi. “Lão Diệp, ba lớn như vậy rồi mà còn bắt nạt một đứa con nít, mặt mũi của ba đâu rồi?” “Ba ơi, Nghê Nghê không có cố ý đâu.” Diệp Minh Triết và Diệp Tranh đồng thanh mở miệng, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Đều là do bọn con làm hư con bé.” Hai đứa con trai lập tức phiền muộn. Luận về cưng chiều Diệp Nghê Nghê, rốt cuộc là lỗi của ai? Lão Diệp có dám nói lại một lần nữa không? Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Diệp Minh Triết, Diệp Ân Tuấn không thèm quan tâm: “Nhìn cái gì mà nhìn? Lại nhìn nữa thì ba cũng là ba của bọn con, nhanh chóng sửa soạn rồi đi chạy thể dục đi.” “Bạo quân.”. Tiên Hiệp Hay “Ngụy quân tử.” Hai đứa con trai lại lên tiếng nói lại, làm Diệp Ân Tuấn nheo mắt. Hai cái thằng nhóc thối này, thích ăn đòn à? Diệp Ân Tuấn dẫn bọn nó đi chạy bộ, Diệp Nghê Nghê nhàm chán ngồi trong phòng khách, cô bé vừa mới định đi lên trên phòng của Thẩm Hạ Lan, liền nhìn thấy người giúp việc chặn đường đi của cô bé, cười tủm tỉm nói: “Cô chủ nhỏ, cô muốn làm gì vậy?”.