Thẩm Hạ Lan giãy dụa, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Diệp Ân Tuấn: “Đừng nói nữa, đi ngủ đi, nếu như em còn phấn chấn tinh thần, anh không ngại làm chuyện khác với em đâu.” Câu nói này thành công để Thẩm Hạ Lan im lặng. Cô ngoan ngoãn nằm xuống ở trong ngực Diệp Ân Tuấn, vốn dĩ cho rằng sẽ rất khó chìm vào giấc ngủ, không ngờ tới chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô mà có chút buồn bực. Lo lắng đâu? Sợ hãi đâu? Cái cô gái khẩu thị tâm phi này. Diệp Ân Tuấn hôn lên mặt cô, sau đó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Một đêm không ngủ. Sáng ngày hôm sau, bọn nhỏ Diệp Nghê Nghê và Diệp Minh Triết liền thức dậy, đặc biệt là Diệp Nghê Nghê, vô cùng không sợ chết mà chạy đến gõ cửa phòng Diệp Ân Tuấn. “Ba ơi, mẹ ơi, thức dậy đi, mặt trời chiếu đến mông rồi kìa, mau thức dậy đi ra ngoài chơi thôi.” Nguyện vọng lớn nhất của bọn nhỏ vẫn là được chơi đùa. Nghe nói ngày hôm nay muốn đi ra ngoài chơi, cả đêm Diệp Nghê Nghê đều ngủ không ngon, thỉnh thoảng còn đứng dậy xem thời gian, phát hiện thời gian trôi quá chậm. Đây chính là lần đầu tiên cả gia đình đi ra ngoài chơi. Diệp Ân Tuấn nheo mắt lại, lúc mở mắt ra đầy vẻ khó chịu, loại cảm giác bực bội khi ai đó làm phiền tới giấc ngủ của mình làm cho đôi mắt anh đỏ ngầu, thậm chí anh có một loại xúc động muốn ném bọn nhỏ ra ngoài cửa. Đúng lúc này, có một đôi tay lành lạnh cầm lấy bàn tay của anh, giọng nói mềm mại cũng truyền tới. “Là Nghê Nghê hả? Sao hôm nay con nhóc này lại dậy sớm như thế?” Thẩm Hạ Lan ngáp một cái, giọng nói đó mềm mại dịu dàng, kỳ lạ là nó có thể làm dịu đi trái tim xúc động và bực bội của Diệp Ân Tuấn. Đôi mắt của anh dần dần tỉnh táo lại. Là Nghê Nghê. Con gái cưng của anh hả? Diệp Ân Tuấn bắt đầu bật cười, thấp giọng nói: “Em ngủ một lát nữa đi, để anh kéo con bé này đi, thuận tiện xem xem đã làm thức ăn sáng chưa.” Ngày hôm qua Thẩm Hạ Lan vô cùng mệt mỏi, mặc dù buổi tối Diệp Ân Tuấn buông tha cho cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy mình ngủ không đủ. Trở mình mơ mơ màng màng, cô nói: “Vậy anh đi nhanh đi, buồn ngủ muốn chết.” Nói xong, cô cũng không hề cố kỵ đang ở trước mặt của Diệp Ân Tuấn mà tiếp tục ngủ. Diệp Ân Tuấn lắc đầu bật cười, nhận mệnh đi xuống giường, vừa mới mở cửa ra liền bế Diệp Nghê Nghê lên. “Ba ơi, mẹ còn chưa tỉnh dậy nữa ạ? Mau gọi mẹ dậy đi, chúng ta phải lên đường, ưm…” Giọng nói líu lo của Diệp Nghê Nghê đột nhiên bị bàn tay to lớn của Diệp Ân Tuấn che kín lại, đồng thời đóng cửa ôm Diệp Nghê Nghê đi xa cánh cửa phòng ngủ. “Để mẹ con ngủ một lát nữa đi.” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt, lại mang theo một tia áp lực. Diệp Nghê Nghê bĩu môi, nói: “Đều đã đến sáu giờ rồi mà còn ngủ, không phải nói là đi ra ngoài chơi hả?”.