Diệp Tranh được Thẩm Hạ Lan ôm vào lòng, lại càng khóc kịch liệt hơn. Cậu bé nhớ mẹ của mình. Nhưng mà mẹ của mình là một người xấu xa! Làm cho lão đại mất tích, bây giờ sống chết vẫn còn chưa rõ, tung tích cũng không biết, cậu bé không dám nhắc đến tên của mẹ, không dám nhớ về cô ta, sợ là mình có lỗi với lão đại. Nhưng mà bây giờ đối mặt với sự tha thứ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh không biết phải làm như thế nào để biểu đạt suy nghĩ ở trong lòng của mình, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, rất muốn khóc. “Dì ơi, có phải là ba của cháu sẽ hận mẹ của cháu đến chết hay không? Cháu cũng không dám nhắc tới nữa, cháu biết là mẹ xấu xa, nhưng mà cháu thật sự rất nhớ mẹ!” Diệp Tranh khóc như mưa. Sự kiên cường giả vờ vào mấy ngày nay vào giờ phút này hoàn toàn tan rã. Thẩm Hạ Lan rất hận Sở Anh Lạc. Nếu như không có Sở Anh Lạc thì Thẩm Minh Triết cũng không thể nào mất tích, cô cũng không thể lâu như vậy mới trở về. Nhưng mà Sở Anh Lạc là Sở Anh Lạc, Diệp Tranh là Diệp Tranh. Trong suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết giống nhau, đều là trẻ con vừa mới bốn tuổi. Trẻ con vô tội, huống hồ gì cậu bé đối xử với Thẩm Minh Triết thật lòng như vậy, vì Thẩm Minh Triết mà thậm chí còn không tiếc trở thành kẻ thù của mẹ mình. Tính tình như thế này làm cho Thẩm Hạ Lan sao có thể trách móc nặng nề được đây. Ai cũng không có cách nào để lựa chọn ba mẹ của mình, không phải sao? Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng của Diệp Tranh, nhẹ giọng nói: “Cô ta đã mang đến cho cháu sinh mạng, mang cháu đến thế giới này, đối với cháu mà nói cô ta vẫn là mẹ, là người dẫn đường, cháu không cần thiết phải quên cô ta, mặc dù cô ta làm cái gì thì đối với cháu cô ta đều không mất đi trách nhiệm làm mẹ, chỉ dựa vào điểm này cũng đã đủ để cháu nhớ cô ta cả đời. Diệp Tranh, cho dù là cô ta tốt hay xấu, đối với Minh Triết hay là đối với dì, thậm chí là đối với người khác đã làm cái gì đó nhưng mà chỉ cần nhớ kỹ cô ta là mẹ của cháu là được rồi. Bây giờ cô ta không có ở đây, người chết đèn tắt, có rất nhiều ân oán cũng tiêu tán theo, cháu có thể tưởng niệm cô ta, có thể nhớ nhung cô ta, chuyện này đối với việc cháu đối xử với dì, đối xử với Minh Triết và Nghê Nghê cũng không mâu thuẫn gì với nhau, không cần phải tự trách mình, không cần phải cảm thấy có lỗi, dù sao thì người làm bậy cũng không phải là cháu, cho dù cô ta là mẹ của cháu thì cháu cũng không cần phải vì sai lầm của cô ta mà chuộc tội. Cháu vẫn còn là trẻ con, cháu nên có tuổi thơ của mình, vui vẻ lớn lên, cháu chỉ cần nhớ cô ta là được rồi.” Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói những lời này, Diệp Tranh nghẹn ngào ngẩng đầu lên. “Dì ơi, dì không hận mẹ ạ?” “Hận chứ. Bởi vì cô ta mà hiện tại dì đã mất đi con trai của mình, bởi vì cô ta mà gia đình của dì trở thành một mớ hỗn độn. Nhưng mà Diệp Tranh à, dì đã nói rồi, cháu không phải là cô ta, dì sẽ không giận chó đánh mèo, thậm chí dì vừa nhìn thấy cháu thì sẽ nghĩ đến Minh Triết. Nếu như cháu đồng ý thì sau này dì chính là mẹ của cháu, dì sẽ đối xử với cháu giống như là đã đối xử với Minh Triết.” “Thật sự có thể ạ?” Hai mắt của Diệp Tranh nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, ở bên trong mang theo sự khó chịu và khát vọng không nói thành lời. “Đương nhiên là có thể rồi.” Thẩm Hạ Lan vươn tay ra nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Diệp Tranh. Đứa bé này làm cho cô rất cảm động, hơn nữa lòng của cậu bé thiện lương, chỉ là tấm lòng của cậu bé đối với Thẩm Minh Triết cũng đã đủ để Thẩm Hạ Lan đối xử thật lòng với cậu bé. “Mẹ ơi!” Diệp Tranh bỗng nhiên nhào vào trong ngực của Thẩm Hạ Lan, khóc lớn. “Lão đại đã kêu con chăm sóc cho mẹ thật tốt, hiếu thảo với mẹ thay cho lão đại, lão đại đã kêu con phải bảo vệ cho em tốt, con đều có thể làm được. Thật đó, con nhất định có thể làm được mà! Những ngày này con đã cố gắng đi theo huấn luyện viên Diêm để học tập, con sẽ không để cho mẹ và em gái gặp nguy hiểm, nhưng mà con thật sự rất nhớ lão đại, lão đại sẽ trở lại mà có đúng không ạ? Cậu ấy nhất định sẽ trở về, cậu ấy là lão đại của con, cậu ấy sẽ không bỏ mặc con không quan tâm! Con sẽ bảo vệ mẹ thay cho lão đại, chỉ cần một ngày lão đại còn chưa trở về thì con chính là con của mẹ một ngày đó, sau này mẹ cứ việc đánh con mắng con, con làm không tốt thì mẹ cũng có thể trừng phạt con.” “Đứa nhỏ ngốc này!” Hai mắt của Thẩm Hạ Lan cũng đã ướt. Vì Diệp Tranh, cũng là vì Thẩm Minh Triết. Cái thằng nhóc ngốc kia! Sao lại cho rằng mẹ không có con thì sẽ sống tốt được? Sao lại có bất cứ người nào có thể thay thế vị trí của con ở trong lòng của mẹ? Mẹ chỉ hi vọng con có thể trở về trở về bên cạnh của mẹ. Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đau đớn không chịu nổi, bởi vì Diệp Tranh, lại càng vì nỗi nhớ Thẩm Minh Triết. Cậu bé đã mất tích rất lâu rồi, nghe nói là lúc cậu bé mất tích còn chảy rất nhiều máu, cũng không biết là hiện tại rốt cuộc đứa nhỏ này đang ở đâu, trôi qua có tốt hay không. Tại sao lâu như vậy vẫn còn chưa về nhà? Không phải nói cậu bé chính là thiên tài máy tính à? Không phải nói là có thể nhanh chóng phát định vị cho người lớn rồi ư? Tại sao hiện tại một chút động tĩnh cũng không có vậy chứ? Hay là có người chặn tín hiệu? Hay là cậu bé căn bản cũng không có cơ hội phát ra tín hiệu cầu cứu? Bây giờ Thẩm Hạ Lan ước gì có bất cứ tin tức gì liên quan đến Thẩm Minh Triết được truyền đến, cô lo âu, cô bất an nhưng mà cô lại mong mỏi. Con của cô không phải là kiểu người hời hợt, nhưng mà tại sao lại không chịu liên lạc với bọn họ. Thẩm Minh Triết biết số điện thoại di động của cô mà tại sao lại không liên lạc với cô? Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rối thành một đoàn, Diệp Tranh khóc không kiềm chế được, hai người một lớn một nhỏ trở nên mau nước mắt. Một lát sau Thẩm Hạ Lan mới khôi phục lại. “Được rồi, không khóc nữa, con không cần phải báo hiếu thay cho Minh Triết đâu, trong lòng của mẹ Minh Triết là Minh Triết, con là con, từ giờ trở đi con chính là con trai của Thẩm Hạ Lan mẹ. Diệp Tranh, con đừng có bất cứ gánh nặng nào ở trong lòng, mẹ chỉ hi vọng con vui vẻ mà sống, khỏe mạnh trưởng thành là được rồi.” “Mẹ ơi!” Diệp Tranh ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, khóc đến nỗi thở không ra hơi, nhưng mà cũng coi như đã bình ổn. Hai người nói với nhau vài lời, Diệp Tranh mới thấp giọng nói: “Mẹ ơi, hình như là em gái lại không tốt.” “Cái gì lại gọi là không tốt?” Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhảy đến cổ họng. Diệp Tranh hít cái mũi rồi nói: “Con cũng không biết nữa, trước đó lúc còn ở bệnh viện Saint Petersburg em gái rất là yếu, sau đó ba cũng không cho bác sĩ tiêm em gái nữa, còn kêu con với bà nội dẫn theo em gái rời khỏi bệnh viện, nhưng mà những người đó lại không cho em gái với bà nội rời đi.” “Cái gì chứ?” Bệnh viện Saint Petersburg là bệnh viện của Đường Trình Siêu, năm năm qua chăm sóc Thẩm Nghê Nghê có thừa, dựa theo suy nghĩ hiện tại của Đường Trình Siêu thì Diệp Ân Tuấn mang Thẩm Nghê Nghê đi không phải là làm cho anh ta càng vui vẻ à? Sao lại không cho Nghê Nghê đi vậy chứ? Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến những lời nói trước đó của Đường Trình Siêu. Vốn cho rằng đó chỉ là lời nói tức giận của Đường Trình Siêu, là bởi vì đe dọa cô, chẳng lẽ là Đường Trình Siêu thật sự làm gì đó với Nghê Nghê? Trong nháy mắt, trái tim của Thẩm Hạ Lan bị nhíu chặt. “Con có biết phòng làm việc của bác sĩ ở đâu không?” “Dạ con biết, con dẫn mẹ đi.” Diệp Tranh vội vàng nhảy xuống cái ghế kéo tay của Thẩm Hạ Lan đi về phía phòng làm việc của bác sĩ. Một lớn một nhỏ bước đi nhẹ nhàng, không ai phát hiện ra bọn họ. Rất nhanh, Diệp Tranh liền dẫn Thẩm Hạ Lan đi đến cửa phòng làm việc của bác sĩ. Cửa phòng làm việc không đóng kỹ lại, cuộc nói chuyện của Diệp Ân Tuấn và bác sĩ ở bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra ngoài. “Anh Diệp, hiện tại tình trạng ỷ lại vào thuốc của bé Thẩm quá sâu, muốn giải trừ tận gốc chỉ sợ là không dễ dàng gì, nhưng mà nếu tiếp tục sử dụng loại thuốc cũ thì cả đời này cô bé cũng không thể nào khôi phục lại được, hơn nửa thận lại vô cùng suy yếu, đến lúc đó có thần tiên cũng khó cứu chữa được.” Lời nói của bác sĩ làm Thẩm Hạ Lan vội vàng che kín miệng của mình lại. Sao có thể như vậy được chứ? Trước kia không phải là ở bên Đường Trình Siêu luôn phụ trách thuốc à? Tại sao Diệp Ân Tuấn lại muốn đổi thuốc? Mà ý của bác sĩ là gì vậy chứ? Diệp Tranh muốn đẩy cửa phòng làm việc ra, lại bị Thẩm Hạ Lan lắc đầu ngăn cản lại. Hai người bọn họ đứng ở cửa nghe lén. Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại với nhau, rất là khó xử. “Không có cách nào khác à?” “Hiện tại cơ thể của bé Thẩm đã xuất hiện hiện tượng co rút, loại hiện tượng này giống như là do nghiện ma túy, nếu như không sử dụng thuốc cũ thì tôi sợ là thân thể của bé Thẩm sẽ không chịu nổi. Nếu như là người bình thường cưỡng chế từ bỏ thì cũng có thể, nhưng mà bây giờ sức khỏe của bé Thẩm quá suy yếu, tôi sợ là..”. Lời nói của bác sĩ làm hai mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên híp lại. “Ông có ý gì hả? Ý của ông là nói trong thuốc trước đó có một loại đồ vật để Nghê Nghê sinh ra sự ỷ lại, là cái gì vậy?” Một tay của anh nắm chặt lấy cổ áo của bác sĩ, hai mắt lạnh lùng, tay còn lại có chút run rẩy. Bác sĩ là người của Mike, đương nhiên biết quan hệ của Diệp Ân Tuấn và Mike, cũng đã cố gắng hết sức khám bệnh cho Thẩm Nghê Nghê. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Diệp Ân Tuấn như thế nay thở dài một hơi rồi nói: “Anh Diệp, tôi đã kiểm tra được ở trong máu của bé Thẩm có chứa morphine, lúc đầu thứ này để dùng giảm đau nhưng mà bệnh viện sẽ không cho con nít dùng, nhưng mà trong máu của bé Thẩm lại có loại vật chất này, hiển nhiên là được tích tụ nhiều năm nhiều tháng. Bây giờ tôi cũng nghe nói anh Diệp đã mời chuyên gia thế giới đến chữa trị cho bé Thẩm, đến lúc đó tôi hi vọng là chuyên gia có thể cho anh Diệp một đáp án chính xác.” “Morphine! Ông nói là cái tên khốn nạn Đường Trình Siêu đó từ nhỏ đã tiêm morphine vào cho con gái của tôi?” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn đột nhiên cao lên. Trong nháy mắt trái tim của Thẩm Hạ Lan bị đâm đau đớn Đường Trình Siêu. Lại là Đường Trình Siêu. Anh ta đã từng là ân nhân của mình, cứu cô ra khỏi trận hỏa hoạn đó, đồng thời cũng đã chăm sóc cho Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê tốt nhất, thậm chí là năm năm qua đã làm rất nhiều chuyện cho cô. Mặc dù là vụ bắt cóc lần này đã cho cô thấy một bộ mặt khác của Đường Trình Siêu, nhưng mà cô vẫn ngây thơ tưởng rằng đó là do ảo giác của cô đối với Đường Trình Siêu, lại cho rằng cô không có cách nào đáp lại tình cảm của Đường Trình Siêu cho nên mới để cho Đường Trình Siêu mất khống chế. Từ trong lòng mà nói, Thẩm Hạ Lan cũng không tính là trách tội Đường Trình Siêu, thậm chí cảm thấy có phải là do mình đã làm Đường Trình Siêu tổn thương. Nhưng mà bây giờ cô nghe thấy cái gì đây? Đường Trình Siêu lại tiêm morphine cho Thẩm Nghê Nghê? Hơn nữa không chỉ là một năm? Nói cách khác từ vừa mới bắt đầu Đường Trình Siêu đã không có ý định để Nghê Nghê sống sót rồi, có đúng không? Tại sao vậy chứ? Tại sao lại làm như vậy? Người đàn ông hoàn mỹ đến độ làm cho cô ấy cảm thấy tự xấu hổ đã đi đâu mất rồi? Sao anh ta lại có thể giống như ác ma như vậy? Thẩm Hạ Lan không dám tin tưởng, càng là không thể tin tưởng, nếu như những gì bác sĩ nói đều là thật vậy thì người đã tạo thành tình trạng hiện tại cho Nghê Nghê là ai? Là cô! Là cô đã không bảo vệ tốt cho con gái, là cô đã cho người khác có quyền làm tổn thương con gái của cô. Thế nhưng mà từ xưa đến nay cô đều không biết, thậm chí còn có khả năng là đồng lõa của Đường Trình Siêu. Giờ phút này thiếu chút nữa là Thẩm Hạ Lan đã không đứng thẳng được. Đây chính là lý do mà Diệp Ân Tuấn nhất định phải mang Đường Trình Siêu rời khỏi bệnh viện Saint Petersburg đó ư? Cô nhớ đến Đường Trình Siêu một lần nữa. Anh ta nói: “Minh Triết mất tích, rất có thể đã chết, cho dù cuộc phẫu thuật của Nghê Nghê có thể thành công hay không thì anh ta đều muốn cô và anh ta sống một đời với nhau, sau đó sinh ra con thuộc về bọn họ.” Hóa ra là anh ta không phải chỉ nói mà thôi. Hóa ra là nhiều năm như vậy anh ta chưa từng chân chính xem Nghê Nghê và Minh Triết là con của mình, từng tiếng ba nuôi, từng tiếng chờ đợi, sao anh ta lại có thể chịu đựng được?