Khi Diệp Ân Tuấn nói đến người phụ nữ khác, giọng điệu có chút lạnh lùng. “Thì cô ta học cái này mà.” Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cổng tứ hợp viện. Thẩm Hạ Lan kỳ thật không ngờ tứ hợp viện này lại nằm ở cuối đường cây ngô đồng. Một ngôi nhà riêng biệt nằm ở khu trung tâm sầm uất náo nhiệt, đoán chừng giá cả cũng không rẻ. Diệp Ân Tuấn lấy chìa khóa mở cửa. Khi Thẩm Hạ Lan bước vào, giống như thể cô đang đi vào một đường hầm thời gian và trở về thời cổ đại. Phong cách trang trí của tứ hợp viện rất có tính thẩm mỹ, có mái đình, cổng hình vòm và cả phong cách kiến trúc cổ. Cô choáng ngợp. “Anh đã sửa sang nó sao?” Diệp Ân Tuấn nói: “Không phải, tứ hợp viện này đã có từ rất nhiều năm rồi. Nó là phủ của Vương gia thời nhà Minh Thanh, sau mấy đời truyền lại, rất nhiều thứ đã bị phá bỏ, chỉ để lại những kiến trúc ở sân trước này. Anh cũng thử sửa sang sân sau, nhưng địa hình ở đây phức tạp nên không được cấp trên phê chuẩn.” “Anh mua nó sao?” Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên. Cô còn tưởng là của Hạ Tử Thu. Diệp Ân Tuấn từ chối cho ý kiến. Anh không rõ lắm về bất động sản ở nơi khác, nhưng đúng là có chỗ này thật. “Vào xem đi, em bây giờ giống y kiểu mới thấy những thứ xa xỉ lần đầu, chứ không giống phong thái của bà Diệp chút nào.” “Cút!” Thẩm Hạ Lan cười mắng, sau đó bước vào. Kiến trúc cổ kính và đồ nội thất bằng gỗ lê cùng màu khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có thể ngửi thấy một mùi hương hoa lê thoang thoảng trong đó. Ngoài sân có một cây mai vàng đang chớm nở, hương thơm thoang thoảng làm nao lòng người. Một ít phiền não mấy ngày nay bỗng nhiên biến mất, không còn muốn nghĩ đến nó nữa. Diệp Ân Tuấn mỉm cười nhìn vợ mình ngửi hương hoa giống như một đứa trẻ, sau đó âm thầm nhìn xung quanh, những bóng đen xung quanh lập tức biến mất. Anh cởi áo khoác ném xuống ghế, sau đó xắn tay áo đi vào phòng bếp. Thẩm Hạ Lan quan sát sân một lượt thì thấy Diệp Ân Tuấn không còn ở đó nữa, đi theo mùi thơm thoang thoảng vào trong thì thấy Diệp Ân Tuấn đang bận rộn trong bếp. Một tia sáng yếu ớt chiếu lên người anh, như được dát một lớp vàng, giống như một vị thần nhuốm khói lửa nhà bếp. Không thể không nói Thẩm Hạ Lan yêu chết dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn. Người ta thường nói đàn ông không bao giờ xuống bếp, nhưng Diệp Ân Tuấn lại sẵn sàng rửa tay nấu cơm cho cô, loại tình cảm này khiến Thẩm Hạ Lan rất hạnh phúc. Đúng vậy. Hạnh phúc. Cô vẫn còn nhớ khoảnh khắc rung động khi lần đầu tiên thấy Diệp Ân Tuấn ở trường. Khi đó, anh lạnh như băng, lại mang theo hơi thở cấm dục khiến cô và tất cả phụ nữ đều muốn lao về phía anh. Thẩm Hạ Lan thật sự không ngờ mình lại lọt vào mắt xanh của người đàn ông này, bây giờ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Khóe môi cô từ từ cong lên một nụ cười nhẹ nhàng. Diệp Ân Tuấn đã chú ý đến ánh mắt của Thẩm Hạ Lan từ lâu, tuy rằng không quay đầu lại nhưng khóe môi cũng khẽ cong lên, một chút ấm áp làm dịu đi vẻ lạnh lùng của anh, lại khiến anh trở nên vô cùng đẹp trai. Một người bận rộn, người còn lại đứng ngoài quan sát, để mặc thời gian trôi đi. Mãi cho đến khi Diệp Ân Tuấn làm xong bốn món mặn và một món canh bưng lên bàn thì lúc này mới cười nói: “Nhìn chưa đủ sao?” “Sao có thể đủ được? Chồng em đẹp trai thế mà.” Tiếng “chồng” của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn như mở cờ trong bụng..