Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại có ý. “Dũng, nghĩ cách chuyển tin tức cho Hoắc Chấn Đình, bây giờ chỉ có Hoắc Chấn Đình mới có thể giúp bọn họ thôi.” “Ông chủ, tất cả các mối quan hệ của chúng ta đã bị cắt đứt rồi.” Dũng càng nói càng tức giận, ngay thẳng một đời, sao bây giờ lại bị coi như tội phạm bị người ta giam giữ chứ? Sắc mặt ông cụ Tiêu đột nhiên tái nhợt. “Không biết bây giờ Hạ Lan thế nào rồi.” Khi hai người đang cau mày thì bên ngoài vang lên còi báo động, là báo động cấp một. “Sao thế? Có kẻ địch xâm nhập sao? Sắp có đánh nhau hả?” Dũng nghe xong thì biết đây là tín hiệu gì. Ông cụ Tiêu cũng có chút kinh ngạc. Người canh giữ bọn họ cũng lỏng lẻo đi nhiều. Lợi dụng kẽ hở này, ông cụ Tiêu bảo Dũng nhanh chóng rời khỏi đây đi tìm Hoắc Chấn Đình, còn ông ta sẽ ở lại theo dõi. Sau khi Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết phá vỡ phòng thủ của Hải Thành, họ nghe thấy Tống Đình gọi điện thoại, không lâu sau, một con tàu chiến dừng lại ở bến cảng số 1. “Sếp Diệp, tàu tới rồi, mọi người mau đi thôi.” Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Đình, khẽ nói: “Chăm sóc bản thân.” “Yên tâm.” Hai người ôm nhau một cái, Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan và bọn trẻ đi qua con đường đặc biệt của Bất Dạ Thành đến bến cảng số 1. Diệp Minh Triết nhìn tàu chiến, ánh mắt sáng lên, nhưng lại làm như không thấy gì, cậu bé kéo tay Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh lên tàu. Lam Tử Thất không có cách nào để tiễn họ đi được, Thẩm Hạ Lan thấy hơi buồn và luyến tiếc, nhưng người đàn ông của cô và con cái đang ở trước mặt, cô cũng không thể quá buồn bã, nên cô đi theo Diệp Ân Tuấn lên tàu. Con tàu di chuyển. Vì là tàu chiến nên dọc đường không có ai kiểm tra, nhưng mà sau khi rời khỏi Hải Thành, Diệp Ân Tuấn bảo người dừng tàu lại ở bến cảng đầu tiên. Anh đưa Thẩm Hạ Lan và bọn trẻ xuống tàu rồi đến một câu lạc bộ cao cấp gần cảng. Thẩm Hạ Lan không ngờ lại gặp Hạ Tử Thu ở đây. Cô sửng sờ. “Hạ Tử Thu? Sao anh lại ở đây?” “Vậy tôi nên ở đâu đây?” Hạ Tử Thu mỉm cười, vẻ mặt có chút hài hước. Khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì sửng sốt, anh ta rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà anh ta vẫn tiến lên một bước ôm anh một cái. “Mừng ông chủ về nhà!”.