Thẩm Hạ Lan đã buông bỏ nhưng mà đối với Diệp Ân Tuấn mà nói cũng không có vui mừng bao nhiêu, anh có thể cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà là bởi vì anh, cô lại chọn thỏa hiệp. Thẩm Hạ Lan như thế này cực kỳ giống với năm năm trước, hoàn toàn không vì thân mình, đều là lấy yêu thích của Diệp Ân Tuấn mà tiếp tục sống. Diệp Ân Tuấn đã từng rất hưởng thụ khoảng thời gian như thế này, cảm thấy được một người phụ nữ yêu như thế này chính là một loại vinh quang, nhưng mà bây giờ anh cũng đã yêu, anh mới phát hiện vì một người mình yêu mà đánh mất cả bản thân là một chuyện vừa bất lực vừa bi ai biết bao nhiêu. Diệp Ân Tuấn cứ đứng yên trước giường không động đậy. Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi bất ngờ. “Anh sao vậy?” “Không cần phải suy nghĩ cho anh đâu, em muốn làm cái gì cũng có thể, anh muốn chính là vợ của anh, là em hoàn chỉnh mà không phải là một người vì anh mà quên cả bản thân mình, cho dù em muốn làm cái gì anh đều làm cùng em.” Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, thậm chí còn trầm thấp và khàn khàn nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại vô cùng cảm động. Cô đột nhiên phát hiện sự nỗ lực vào năm năm trước của mình hình như là không vĩ đại như mình đã nghĩ. Lúc đó cô vẫn luôn đi sau lưng của Diệp Ân Tuấn, nhìn bóng lưng của anh, suy nghĩ đến lúc nào thì Diệp Ân Tuấn mới có thể dừng bước lại mà nhìn cô hèn mọn, nhưng mà đến bây giờ cô cũng không ý thức được loại tình yêu như thế này là biến thái, chính là một loại hèn mọn đến từ bên trong. Năm năm trước Thẩm Hạ Lan chính là một con rối không có linh hồn, không có suy nghĩ, tất cả những gì cô suy nghĩ cũng chỉ là vì Diệp Ân Tuấn có thể liếc nhìn cô một cái, cho dù là một ít thương hại cũng đã đủ rồi. Đã từng có lúc cô cũng là một người vô cùng kiêu ngạo, trong cả trường học, trong khoa của cô, cô cũng là một nhân vật nổi tiếng trong lớp. Nhưng mà kể từ khi gặp Diệp Ân Tuấn, kể từ khi yêu anh cô liền hoàn toàn đánh mất đi bản thân của mình. Trong tám năm quá khứ, bây giờ nhớ lại đoạn ký ức chân chính thuộc về mình giống như là ít lại càng thêm ít. Cô không nỗ lực phát triển bản thân, nâng cao mình, cố gắng để cho mình xứng với Diệp Ân Tuấn, theo kịp bước chân của Diệp Ân Tuấn, mà vẫn cứ luôn hèn mọn chạy theo thứ được gọi là tình yêu để phí thời gian và phí thanh xuân của mình. Cô như thế này thì sao có thể xứng với Diệp Ân Tuấn được. Cô như thế này thì sao có thể sớm đứng cùng một chỗ với Diệp Ân Tuấn, danh chính ngôn thuận nói cô là vợ của Diệp Ân Tuấn. Từ nhỏ Diệp Ân Tuấn vừa mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng, muốn người phụ nữ như thế nào mà không có? Chẳng lẽ cũng bởi vì cô yêu anh thì phải để Diệp Ân Tuấn phải thanh toán cho tình yêu của cô à? Không! Cô không có bất cứ lý do gì có thể để Diệp Ân Tuấn phải trả lại cho mình. Ông trời thương hại, hiện tại Diệp Ân Tuấn đã rung động với cô, có cảm xúc, là áy náy cũng tốt, là tình yêu chân chính cũng được, Thẩm Hạ Lan không muốn phải suy nghĩ những thứ vô dụng này nữa, cô chỉ biết là bây giờ mình có thể ở bên cạnh của Diệp Ân Tuấn thì chính là một cơ hội. Mặc kệ cô đã từng không chịu nổi như thế nào, mặc kệ cô đã từng bỏ qua cái gì, bây giờ cô lại có một cơ hội rất lớn để bắt đầu lại từ đầu với Diệp Ân Tuấn. Sau khi Thẩm Hạ Lan đã nghĩ thông suốt hết tất cả chuyện này, đột nhiên cảm thấy trước kia là do mình đã tự mua dây buộc mình, nếu như cô nghĩ thông suốt những chuyện này sớm có phải là ngày hôm nay cô với Diệp Ân Tuấn cũng sẽ không rơi vào tình trạng như thế này không? Cô muốn cảm kích trận hỏa hoạn vào năm năm trước, ít nhất đã để cho cô không mất đi người đàn ông này, cô cũng cảm kích chính mình trong năm năm qua, tình cảm của cô đối với Diệp Ân Tuấn vẫn kiên định như cũ, cô cũng cảm kích tai nạn hiện tại bởi vì như thế mới khiến cho cô chân chính nhận ra Diệp Ân Tuấn là người đàn ông hiếm có đến cỡ nào, là một người bạn đời đánh giá để cho cô nỗ lực nắm tay nhau cả một đời. Chưa từng có lúc nào Thẩm Hạ Lan xác định rõ bản thân mình cần cái gì như là lúc này. Cô muốn người đàn ông trước mắt. Chẳng những muốn anh ở lại bên cạnh của cô, cô cũng muốn trái tim của anh, tình yêu của anh, cả đời của anh. Nhưng mà cô lại không thể đòi hỏi điều đó, trên đường đời của mình ai cũng không thể nào vô duyên vô cớ nỗ lực vì một người khác, dù người kia chính là người mình yêu nhất. Cho nên muốn đến đích thì nhất định phải để cho mình hoàn toàn mạnh lên, nhất định phải rèn luyện bản thân. Thẩm Hạ Lan thở nhẹ một hơi, ánh mắt lại càng sáng hơn. Cô thu hồi ánh mắt từ trên người của Diệp Ân Tuấn, nhìn cảnh sắc ở bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy bầu trời ở bên ngoài xanh thăm thẳm, ánh nắng rất ấm áp, phong cảnh cũng rất đẹp. Tất cả mọi thứ đều xinh đẹp như vậy, tại sao cô lại phải từ chối, lại phải ghét bỏ. Thẩm Hạ Lan mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo một loại thoải mái, một loại buông xuống. Diệp Ân Tuấn nhìn đến ngây dại, cũng có chút mê mẩn. Đã từ lâu lắm rồi anh không nhìn thấy nụ cười của Thẩm Hạ Lan, ít nhất là kể từ khi trở về đến bây giờ cô vẫn luôn đè nén chính mình, sống rất cẩn thận. Bây giờ cô đã cười rồi. Cả trời và đất giống như thay đổi vì cô, trở nên rực rỡ màu sắc như vậy. Đám mây đen lơ lửng trong lòng của anh cuối cùng của chậm rãi rời đi. Diệp Ân Tuấn không biết là Thẩm Hạ Lan đã nghĩ thông suốt cái gì đó, nhưng mà cảm giác bình lặng và thoải mái lúc này làm cho tâm trạng của anh cũng đã thả lỏng. Anh ngồi ở bên cạnh của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: “Có cần bác sĩ tâm lý không?” Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Bác sĩ tâm lý cũng của chỉ có thể dẫn dắt được thôi, nếu như chính em không muốn đối mặt thì ai có đến cũng đều không có tác dụng. Diệp Ân Tuấn, cảm ơn anh.” Lời cảm ơn đột ngột làm cho Diệp Ân Tuấn có hơi bối rối. “Cảm ơn anh?” “Đúng vậy, cảm ơn anh, cảm ơn anh trong năm năm qua vẫn chưa hề từ bỏ em, cảm ơn anh đã yêu em, mặc kệ tình yêu này có chứa bao nhiêu phần áy náy trong đó, nhưng mà lúc này em tin tưởng nó là thật. Em hỏi anh một lần nữa, đời này của anh có phải đã thật sự xác định sẽ nắm tay em đi đến cuối cuộc đời, cho dù tương lai có khó khăn đến cỡ nào, mặc kệ ai phản đối anh cũng sẽ không rời bỏ em, anh chắc không?” Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt vô cùng sáng. Diệp Ân Tuấn dường như đang nhìn ngôi sao xinh đẹp trên bầu trời, thâm thúy lại mê người. Anh kéo tay của Thẩm Hạ Lan đặt ở trên ngực của mình, nhịp tim chỗ đó vang lên như sấm, rất rung động, nhiệt độ cơ thể ấm áp thuận theo đầu ngón tay của Thẩm Hạ Lan truyền đến, chẳng mấy chốc liền tràn đầy trong cơ thể của cô. Ấm áp, nóng bỏng, dường như có toàn bộ mùa xuân. Đây chính là cảm giác rung động, đây chính là cảm giác yêu đương. Thời gian trôi qua tám năm, rốt cuộc cô cũng đã được trải nghiệm lại loại cảm giác tim đập thình thịch, đều khác biệt đó chính là tám năm trước cô đơn phương yêu thầm, tám năm sau bọn họ là tâm đầu ý hợp. Diệp Ân Tuấn nhìn cô vô cùng chăm chú rồi nói: “Đời này của Diệp Ân Tuấn anh, không phải là em thì không thể.” “Em sẽ để cho quyết định của anh không có bất kỳ điều gì để hối hận.” Thẩm Hạ Lan lộ ra một nụ cười tự tin. Mặc dù là cô tiều tụy, mặc dù gầy gò, nhưng mà giờ phút này Diệp Ân Tuấn giống nhau đã được nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vào tám năm trước. Thẩm Hạ Lan khi đó cô có tài hội họa rất cao, có thể được xem là người nổi tiếng nhất trong toàn bộ khoa mỹ thuật, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hạ Lan là lúc mà cô nhận giải nhất trên bục nhận thưởng. Tuổi xuân của cô dạt dào, tràn đầy tự tin, một khắc đó giống như là trời đất đều có thể vì cô mà thay đổi. Cũng chính là cái nhìn đó để anh nhớ rõ cô gái tên là Thẩm Hạ Lan. Nhờ trời đất đẩy đưa xui khiến, thế mà hai người bọn họ lại xảy ra chuyện bắt gian tại giường trong khách sạn, nhìn thấy là cô, thế mà Diệp Ân Tuấn lại không chán ghét bao nhiêu. Cô gái với tuổi xuân dạt dào cùng với loại người lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa giống như anh, có lẽ sẽ mang đến chút tươi mới cho cuộc sống của anh. Lúc ấy anh cứ như vậy mà quyết định cuộc hôn nhân của mình, ai nói cũng vô dụng, nói là mình phụ trách về hành vi của mình, nói là ngủ với Thẩm Hạ Lan ở trước mặt của mọi người cho nên không thể không kết hôn. Thật ra Diệp Ân Tuấn hiểu hơn bất cứ ai khác, giây phút đó sự rung động của anh thực sự đã có. Thế nhưng mà sau khi cưới, Thẩm Hạ Lan lại giống như thay đổi thành một người khác, rụt rè, lấy anh làm chủ, thậm chí đã mất đi dáng vẻ tràn đầy tự tin. Diệp Ân Tuấn từng có một lần cho rằng có lẽ mình đã nhận làm người rồi, kết hôn sai, nhưng mà anh có thể làm gì được đây? Thẩm Hạ Lan yêu anh như vậy, cũng không làm ra chuyện có lỗi với anh, chẳng lẽ là anh lại muốn bỏ vợ. Cho nên sau đó Diệp Ân Tuấn cũng không phản ứng lại Thẩm Hạ Lan, mặc dù là biết cô vẫn đang cố gắng nỗ lực cho nên mới mất đi bản thân, nhưng mà chính anh lại không quen nhìn như vậy. Trong trận hỏa hoạn vào năm năm trước mới phát hiện Thẩm Hạ Lan đã mất đi rồi, nhưng mà phần tình cảm nhỏ nhoi vẫn trôi quà theo năm tháng, là tiếng vang trong cuộc sống của anh, chiếu rọi linh hồn của anh. Có lẽ là do sự mất đi của con cái cũng làm cho anh càng thêm áy náy và tự trách, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Thẩm Hạ Lan một lần nữa thì đột nhiên cảm thấy cảm giác rung động vào năm năm trước đã khôi phục lại. Thời gian trôi qua nửa năm, đi không ít đoạn đường, nhưng mà giờ phút này hai trái tim lại ôm chặt với nhau, cho dù là một ánh mắt cũng để người ta cảm thấy vô cùng ấm áp và nhiệt huyết sôi trào. Diệp Ân Tuấn ôm lấy Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, thấp giọng nói: “Em có biết không, lần đầu tiên anh gặp em em giống như là một vị chúa tể, cho dù là ai cũng không thể so sánh được với em, tất cả mọi người đều trở thành lá xanh. Lúc đó anh còn đang suy nghĩ cô nhóc này quả thật sáng chói, hoàn mỹ. Nhưng mà trong tám năm anh không gặp em như vậy nữa, anh thậm chí cảm thấy có phải là cuộc hôn nhân của anh đã làm cho em có dáng vẻ âm u tràn đầy tử khí hay không, là do anh đã làm em mất đi hết tất cả sức sống, bây giờ nhìn thấy em như thế này một lần nữa, anh biết em có thể chiến thắng mình, có đúng không?” Trong lòng của Thẩm Hạ Lan kinh ngạc, liền vội vàng hỏi: “Lần đầu tiên anh gặp em chẳng lẽ không phải là trong tiệc rượu hả?” “Lần đầu tiên anh gặp em là lúc em đứng ở trên bục nhận giải giành giải nhất trong cuộc thi mỹ thuật.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan kinh ngạc hết nửa ngày. Hóa ra là anh đã gặp cô từ sớm. Hóa ra bọn họ quen biết nhau trong hoàn cảnh như thế. Thẩm Hạ Lan đột nhiên nở một nụ cười thỏa mãn. “Vẫn may là không phải trong bữa tiệc, nếu không thì em sẽ xấu hổ chết mất.” Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Nếu như khi đó là lần đầu tiên, cho dù là anh có ngủ với con gái nhà người ta thì anh cũng sẽ không cưới.” “Cho nên tám năm này rốt cuộc là em đang làm cái gì đây?” “Tất cả đều đã trôi qua hết rồi, ngày mai chúng ta rồi sẽ tốt hơn, tin tưởng anh đi, cuộc phẫu thuật của con gái chúng ta sẽ được thành công, chúng ta cũng sẽ tìm được con trai của chúng ta, Diệp Tranh cũng sẽ vui vẻ lớn lên, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Diệp Ân Tuấn không trốn tránh chuyện Thẩm Minh Triết mất tích. Không tìm thấy con trai không phải là không nói không gặp thì có thể tìm trở về, bọn họ là vợ chồng của nhau, cả hai cần phải chia sẻ, chấp nhận chuyện của bọn nhỏ cho dù chuyện là như vậy. Ít nhiều gì tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng có chút khổ sở. Đến ngày hôm nay Thẩm Minh Triết không có bất cứ tin tức gì, đối với cô mà nó không phải là một tin tức tốt, nhưng mà cô cũng biết việc cần thiết trước mắt là phải chữa trị tốt cho mình. Nếu như mà chính cô cũng đều suy sụp, sao cô có thể còn tiếp tục đi tới đích vì Diệp Ân Tuấn và con cái được? Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi: “Có phải là anh cần phải biết rốt cuộc em đã trải qua cái gì thì mới có thể ăn ngon ngủ yên được không?” “Nếu như em không muốn nói thì không cần phải miễn cưỡng đâu, chờ lúc nào em muốn nói, bất cứ lúc nào cũng có anh ở đây, cho dù em nói hay là không nói thì cũng không thay đổi được chuyện gì, anh sẽ ở bên cạnh của em, chăm sóc cho em, phần tình cảm này mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy cảm động, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Em vẫn nên nói cho anh biết đi, có lẽ nói xong rồi thì em sẽ mở lòng mình ra.”