Tống Đình nói định đăng ký kết hôn, Diệp Ân Tuấn lại nói chọn ngày không bằng được ngày, hay là hôm nay về đăng ký luôn, rồi mọi người đi du lịch cùng nhau, như vậy sẽ đông vui hơn. Tống Đình hỏi ý của Lam Tử Thất, nghe đến chuyện sẽ đi du lịch cùng Thẩm Hạ Lan, Lam Tử Thất ngược lại còn rất vui mừng, chuyện đi đăng ký kết hôn của hai người đã được quyết định như vậy. Chiếc xe chạy đến Ủy ban, Thẩm Hạ Lan còn chưa kịp xuống xe đã nhìn thấy Tống Đình đang nắm tay Lam Tử Thất đi về phía bên này. Chỉ một thời gian không gặp Lam Tử Thất mà Thẩm Hạ Lan đã suýt nữa không nhận ra. Khuôn mặt người phụ nữ này trở nên ngọt ngào, sắc mặt hồng hào khiến người khác phải ghen tị, phải nói là mặt mũi sáng bừng rạng rỡ. Mở cửa xe đi vào xong, Lam Tử Thất ôm chầm lấy Thẩm Hạ Lan. “Cục cưng, chúc mừng tớ đi” “Còn lâu đi, cậu đi đăng ký cũng không nói cho tớ biết, bây giờ mới tìm tới đòi chúc mừng? Làm gì có chuyện tốt như vậy?” Thẩm Hạ Lan tức giận đấm vào người cô, nhưng trong lòng cô thực sự mừng cho Lam Tử Thất. “Sao hôm nay cậu lại nghĩ đến chuyện đi đăng ký vậy? Người của Ủy ban có lẽ vẫn chưa làm việc đúng không?” Thẩm Hạ Lan nói vậy, Lam Tử Thất liếc nhìn Diệp Ân Tuấn trầm ngâm: “Đây không phải là được nhờ người nào đó sao?” Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hiểu ra chuyện này là do Diệp Ân Tuấn ra tay. Cô nhìn Diệp Ân Tuấn đầy cảm kích, thấy anh gật đầu rồi quay sang nói chuyện với Tống Đình thì cô mới kéo Lam Tử Thất hỏi nhỏ: “Có tin tức gì của Lam Dũng không?” Lam Tử Thất gật đầu, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, em trai của tớ đang bình phục rất tốt, có thể đứng và đi lại một lúc nhưng thời gian không dài lắm. Bác sĩ nói chỉ cần nó kiên trì luyện tập phục hồi là sẽ có hi vọng. Hơn nữa sự nghiệp bên đó của nó cũng khá phát triển, trong một thời gian ngắn có lẽ không về nước đâu, nó nhờ tớ hỏi thăm cậu” “Vậy là tốt” Nghe vậy, Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng được yên tâm. Vì cô đã làm liên lụy đến hai chị em Lam Tử Thất, chuyện này vẫn luôn là vết thương lòng của cô. Hiện giờ nghe nói Lam Dũng không có chuyện gì lại đang cố gắng phát triển, cô cũng đỡ dằn vặt mình hơn. Tống Đình nhìn hai người bọn họ nói cười với nhau, ánh mắt cũng mang theo cảm giác hạnh phúc. Nhưng bên tai anh ta lại vang lên tiếng nói trầm thấp của Diệp Ân Tuấn. “Chuẩn bị xong chưa?” “Chuẩn bị xong rồi, chỉ là sếp Diệp thật sự muốn như vậy sao?” Một tia lạnh lùng và mỉa mai lóe lên trong mắt của Diệp Ân Tuấn. “Tôi được lựa chọn sao?” Câu nói này khiến ánh mắt Tống Đình lộ ra vẻ buồn bã. “Sếp Diệp, tôi nghe theo anh hết. Dù anh có đưa ra quyết định gì đi chăng nữa thì tôi cũng đi theo anh, không bao giờ hối hận” Ánh mắt Tống Đình rất kiên định. Cái mạng này của anh ta là Diệp Ân Tuấn đã giành lại từ tay của Diêm Vương, hiện giờ anh ta trả lại cho anh cũng là chuyện bình thường. Nhưng Diệp Ân Tuấn lại vỗ vai anh ta và nói: “Đừng nói những điều ngớ ngẩn như vậy, Tống Đình, bây giờ cậu đã là người có gia đình rồi. Cậu nhìn Lam Tử Thất đi, nghĩ đến tương lai về sau của hai người, về sau người cậu cần bảo vệ chính là cô ấy” “Nhưng sếp Diệp, tôi cũng muốn bảo vệ anh” Mắt Tống Đình hơi ươn ướt. Nếu không có Diệp Ân Tuấn, làm sao anh ta có thể có được một cuộc sống và một cuộc hôn nhân hạnh phúc như bây giờ?.