Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. “Em không có ý đó, em chỉ là, Ai ôi, không nói chuyện với anh nữa.” Thẩm Hạ Lan trốn tránh rồi chạy ra ngoài, Diệp Ân Tuấn ở đằng sau cười khẽ. Làm sao anh có thể không biết là cô không có ý đó? Anh chỉ muốn trêu cô một chút mà thôi. Diệp Ân Tuấn đứng dậy đi vào phòng tắm. Sau khi Thẩm Hạ Lan xuống lầu, sắc mặt vẫn đỏ lên nóng bừng, bọn trẻ đã chuẩn bị xong đồ đạc, đang đợi dưới phòng khách. Ông cụ Tiêu nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi xuống, ánh mắt có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. “Hạ Lan, đến thư phòng một lát, ông có chuyện muốn nói với cháu.” Ông cụ Tiêu nói vậy làm Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút, tâm tư bay bổng lúc nãy cũng giấu đi không ít. “Vâng.” Thẩm Hạ Lan gật đầu, đi cùng ông cụ Tiêu vào trong thư phòng. Ông cụ Tiêu nhíu chặt mày, không biết là đang nghĩ gì, Thẩm Hạ Lan cũng không giục ông. Cách đây không lâu, Diệp Ân Tuấn chất vấn ông cụ Tiêu làm cô hơi kinh ngạc nhưng hiện giờ cô đã phản ứng lại được. Cho dù Diệp Ân Tuấn thế nào thì cô cũng ở bên cạnh anh, cô tuyệt đối không thể để hai người thân cận nhất bên cạnh mình có chuyện không vui với nhau. “Ông ngoại, ông tìm cháu có việc sao?” Thẩm Hạ Lan lên tiếng trước. Cô biết trong lòng ông cụ Tiêu cảm thấy lo lắng, hiện giờ sự thay đổi của Diệp Ân Tuấn là quá lớn, thậm chí đến khi gặp ông cụ Tiêu anh cũng không gọi một tiếng ông ngoại. Ông cụ Tiêu dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Thẩm Hạ Lan trở nên phức tạp. “Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện gì sao? Ông cảm thấy hình như nó có gì đó không đúng lắm.” “Không sao ạ, gần đây không phải thần kinh anh ấy bị đau sao ạ? Trương Linh qua đây chữa trị cho anh ấy một lần có thể đã nói gì đó, ông đừng để chuyện này trong lòng. Ân Tuấn vẫn rất hiếu thảo với ông.” Thẩm Hạ Lan đổ hết tội cho Trương Linh. Cô cũng không còn cách nào khác, thật sự hiện giờ cô không có một chút cảm tình nào với Trương Linh. Người phụ nữ đó không những đã truy sát Tiêu Nguyệt, bây giờ còn vì cô mà khiến Diệp Ân Tuấn thành ra như vậy, mặc dù cũng là gián tiếp cứu anh một mạng nhưng vì sao lại cứu? Còn không phải là vì Trương Gia Trại? Đây còn không phải là âm mưu của Trương Gia Trại sao? Vậy nên Thẩm Hạ Lan thật sự không muốn nhận chút tình cảm này. Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, hai mắt ông cụ Tiêu hơi nheo lại. “Trương Linh là người của Trương Gia Trại sao?” Trước đây có thể là không biết hoặc không chú ý đến nhưng hiện giờ ông cụ Tiêu thật sự cảm thấy hơi kinh ngạc. Mặc dù ông đã lớn tuổi nhưng dù sao cũng từng là người đứng trên cao, có một số chuyện gì cần nắm được một chút manh mối là có thể liên tưởng đến rất nhiều việc. Thẩm Hạ Lan gật đầu, cô cũng không muốn giấu giếm. Nếu ông cụ Tiêu muốn đối phó với Trương Linh thì cô cũng không có ý kiến gì. Cho dù chân tướng trước đây về Trương Gia Trại thế nào, hiện giờ cô chỉ cần gia đình mình hạnh phúc viên mãn, những chuyện khác cô cũng không muốn lo nhiều. Nói cô là người ích kỷ hay gì đi chăng nữa cũng được, hiện giờ điều cô không muốn nhất chính là việc Diệp Ân Tuấn nhúng tay vào chuyện của Trương Gia Trại. Bởi vì Trương Gia Trại mà cả đời này của Diệp Ân Tuấn có thể nói là đều bị người khác tính kế hãm hại, hiện giờ còn định lợi dụng anh để báo thù sao?.