“Nếu anh thật sự liều mạng với ông ấy, thì em sẽ làm thế nào?” Diệp Ân Tuấn vươn tay vén sợi tóc trên trán Thẩm Hạ Lan ra sau, đáy mắt ôn nhu. Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ. “Ý anh là gì? Không lẽ anh thực sự định làm gì ông ngoại em? Diệp Ân Tuấn, có phải anh xảy ra chuyện gì rồi không? Em cảm thấy sau khi Trương Linh giải độc cho anh, anh giống như trở thành một con người khác vậy, đặc biệt là với ông ngoại em. Anh muốn minh oan cho Trương Gia Trại?” Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan rất thẳng thắn. Bây giờ đến lượt Diệp Ân Tuấn đứng hình. Anh biết Thẩm Hạ Lan thông minh, nhưng không ngờ cô còn nhạy cảm và tinh tế hơn nữa, vừa rồi anh chỉ không kìm được mà chất vấn một câu, thì đã dẫn dụ rất nhiều suy đoán của Thẩm Hạ Lan. Diệp Ân Tuấn đột ngột ghì lấy ót cô, đôi môi mỏng mát lạnh của anh lập tức hút lấy hơi thở của Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan vùng vẫy, cố gắng đẩy anh ra nhưng không được, không mất bao lâu, đòn tấn công của Diệp Ân Tuấn đã biến thành một vũng nước suối mùa xuân, thậm chí cô còn không biết Diệp Ân Tuấn đã bế cô lên giường từ lúc nào. Khi cô ý thức ra, cô đã nằm trong vòng tay của Diệp Ân Tuấn. Hơi thở quen thuộc phảng phất chút hương thơm lạnh lẽo khiến Thẩm Hạ Lan nhíu mày. “Đừng định dùng cách này để đánh lạc hướng tâm trí của em. Diệp Ân Tuấn, nếu hôm nay anh không cho em một lời giải thích hợp lý, em sẽ không đồng ý.” Nói xong, Thẩm Hạ Lan tức giận quay mặt đi. Diệp Ân Tuấn mỉm cười, lại duỗi tay ra, ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, trầm giọng nói: “Em giận dỗi thật là quyến rũ.” “Anh, tránh ra!” Thẩm Hạ Lan giơ nắm đấm ra đánh anh một cái, khiến Diệp Ân Tuấn bật cười ha hả. Lâu lắm rồi anh mới cười sảng khoái như vậy. Thẩm Hạ Lan không khỏi sững sờ. Diệp Ân Tuấn nhận thấy Thẩm Hạ Lan đang ngẩn người, anh vươn ngón tay chọt nhẹ vào trán cô nói: “Yên cái bụng của em đi, anh không sao, chỉ là lúc Trương Linh giải độc cho anh, đã để một con hoàng kim cổ trong cơ thể anh, có lúc không thể kiểm soát được lệ khí thôi.” “Cái gì?” Thẩm Hạ Lan lập tức ngồi dậy. “Trương Linh muốn chết sao? Vậy mà lại dám hạ cổ cho anh!” “Nếu không cấy hoàng kim cổ, anh sẽ chết.” Diệp Ân Tuấn đã nói với Thẩm Hạ Lan tất cả những chuyện về cổ ký ức và Trương Gia Trại. Thẩm Hạ Lan nghe xong, rất lâu cũng không nói gì. Sao lại vậy được? Thật đáng ghét! “Mẹ anh có ý gì? Đã chết rồi mà vẫn không tha cho anh, bà ta không thích nhìn anh sống một cuộc sống bình thường sao? Mẹ của người khác đều sẽ liều mạng để cho con mình được sống tốt, còn bà ta thì sao? Cho dù bà ta chết rồi, trước khi chết cũng phải tính kế anh một phen. Diệp Ân Tuấn, bây giờ em rất muốn đến Trương Gia Trại lấy thi cốt mẹ anh ra đánh.”.