Về phương diện độc dược, Trương Linh là nhân tài kiệt xuất, huống hồ gì bà còn là người của Trương gia trại, chắc có lẽ là nghiên cứu quyển sách cổ đó còn nhiều hơn là so với một đứa trẻ không lớn không nhỏ là cậu đây, nhưng mà thật sự có thể giao mạng sống của Diệp Ân Tuấn vào trong tay của Trương Linh được à? Bây giờ rõ ràng là Trương Linh đến Hải Thành không phải vì cậu bé, vậy thì vì cái gì chứ? Diệp Tranh không hiểu, nhưng mà cậu vẫn mãi không thể đưa ra quyết định. Cậu bé đưa tay lấy thuốc trị bệnh đau thần kinh cho Diệp Ân Tuấn, sau đó đi vào trong phòng Thẩm Hạ Lan. Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Tranh trở về, sắc mặt có hơi nặng nề, trong lòng cũng chìm đi mấy phần. “Tranh, con…” “Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ, nhưng mà mẹ đừng lo lắng có được không?” Diệp Tranh đóng cửa lại, trong mắt nhìn Thẩm Hạ Lan có mấy phần nặng nề. Cho dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng mà trái tim của Thẩm Hạ Lan vẫn hẫng một nhịp. “Con nói đi!” Diệp Tranh do dự một chút mới mở miệng nói. “Ba không chỉ đơn giản là bị đau thần kinh, mà hình như là trúng độc rồi.” Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi. “Bị trúng độc hả? Làm sao có thể, ba con bị đau thần kinh không có khả năng là trúng độc được.” “Đây chính là điểm mà con không hiểu rõ, theo lý thuyết thì ba với chú Tô vẫn luôn đi cùng nhau, chắc chắn chú Tô phải là người biết đầu tiên, nhưng mà hình như chú Tô không biết cái gì hết.” Lời này của Diệp Tranh làm Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút. “Con nghi ngờ Tô Nam hả?” “Không phải đâu, tình cảm của ba với chú Tô giống như anh em ruột, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc bệnh tình của ba, cho nên con mới thấy kỳ quái, làm sao lại bị trúng độc vậy chứ? Hơn nữa, độc này nhìn không giống như là mới bị hạ, mẹ ơi, thời gian học y của con không dài, sợ là con nhìn không rõ cho lắm, con nghĩ là không bằng mời chú Tô đến đây xem một chút đi?” Lời nói này của Diệp Tranh lại làm trái tim của Thẩm Hạ Lan thắt chặt lần nữa. “Con có gì thì cứ nói thẳng đi, chúng ta là người một nhà mà, không cần phải giấu giếm như thế này đâu. Huống hồ gì nếu như ngay từ đầu Tô Nam có thể nhìn ra được, cũng sẽ không để Ân Tuấn trở thành như hiện tại.” Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tranh, thần sắc đạm mạc, nhưng mà Diệp Tranh cũng biết là mẹ đã nghe hiểu ý trong lời nói của cậu bé. Diệp Tranh hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Có phải là gần đây ba với mẹ đang tìm sư phụ con không?” Lời này vừa mới nói ra, Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc. “Đúng vậy.” Có đôi khi cô cũng biết là mình không thể xem Diệp Tranh giống như hai đứa nhỏ ranh mãnh ở trong nhà. Phương Thiến đã từng nói Diệp Tranh giống như Diệp Nam Phương, IQ và EQ không cao bằng Diệp Ân Tuấn, giống như là một người bình thường, nhưng mà bây giờ nhìn thấy Diệp Tranh như thế này, Thẩm Hạ Lan có chút nghi ngờ. Diệp Nam Phương thật sự là người bình thường à?.