Dũng còn muốn hỏi gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan như có điều suy nghĩ, không khỏi hỏi: “Cô chủ, cô đây là…” “Không có chuyện gì đâu, anh Dũng, cảm ơn anh nha.” Thẩm Hạ Lan cười nhạt một tiếng, nhưng mà trong mắt lại là vẻ lo lắng dày đặc không tan. Cô gọi điện thoại cho Phi nói là chuyến du lịch tạm trì hoãn, lúc nào đi thì sẽ thông báo cho anh ta, về phần đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Hạ Lan không nói một chữ nào. Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan liền đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn ngồi xuống. Bàn tay của anh vẫn còn lạnh lẽo như cũ, lạnh làm cho người ta phải thấy hốt hoảng, trong một căn phòng nóng như thế, vậy mà cả người anh tản ra hơi lạnh giống như là một khối đá, làm cho trong lòng của mọi người không tự chủ mà lo lắng và khủng hoảng. Sau khi Diệp Tranh trở về phòng ngủ, cậu bé quỳ phịch xuống nền nhà, mồ hôi lạnh ở trên trán rơi xuống từng giọt từng giọt. Tại sao lại có thể như vậy? Cậu bé vội vàng chạy đến giá sách, lấy quyển sách cổ từ chỗ Trương gia trại, cẩn thận tìm kiếm, sợ là có sai sót gì đó, đáng tiếc là đã nhìn hết từ đầu đến cuối, nhưng không nhìn thấy phương pháp giải quyết đối với căn bệnh của Diệp Ân Tuấn. Rõ ràng là Diệp Ân Tuấn bị trúng độc. Nhưng mà chất độc này sẽ không bị tái phát trong thời gian ngắn, mà là tích lũy qua năm dài tháng nọ. Nhưng mà tại sao lại như thế? Cho đến nay, sức khỏe của ba đều vô cùng tốt, huống hồ gì cho dù là trúng độc đi nữa, xem như là độc dược mãn tính thì cũng không có khả năng không bị người ta phát hiện. Nhiều năm như thế, ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn có Tô Nam, tất nhiên sẽ không thể không phát hiện được chuyện ba bị trúng độc, nhưng mà tại sao lại không phát hiện vậy chứ? Mà lúc nãy cậu bé vừa mới bắt mạch, trong lòng liền hốt hoảng sợ hãi. Độc này chỉ sợ là đã tiến vào lục phủ ngũ tạng rồi. Làm sao có thể nói với mẹ đây? Làm sao dám nói với mẹ? Bây giờ ba bị trúng độc gì cũng không biết, cậu bé nên làm cái gì đây? Diệp Tranh nhỏ bé hoàn toàn không biết phải làm cách nào. Nếu như trước kia gặp phải chuyện này, cậu bé sẽ lập tức gọi điện thoại cho Trương Linh, nhưng mà bây giờ cậu bé có thể không? Bây giờ Trương Linh là bạn hay là địch đều không phân biệt được, nếu như lợi dụng cơ hội lần này hủy hoại nhà họ Diệp, làm bị thương ba mình, làm mẹ mình bị thương thì phải làm sao đây? Diệp Tranh vô cùng hỗn loạn. Còn Thẩm Hạ Lan thì không phải không nhận ra điểm kỳ lạ. Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn mang theo màu xanh tử khí, nếu như nói đều là cơn đau thần kinh bình thường thì không có khả năng. Huống hồ gì sức khỏe của anh lại mạnh mẽ như thế, cho dù điều hòa ở trong phòng mở đến 30 độ, cho dù mồ hôi đầm đìa nhưng mà hơi thở giữa khóe môi của Diệp Ân Tuấn lại mang theo một làn sương trắng. Đúng vậy. Là sương trắng..