Sau khi tạm thời giải quyết chuyện của Thẩm Nghê Nghê, bà cụ Diệp cũng đi ra, nhưng báo cáo của bà cụ phải ngày mai mới có, Diệp Ân Tuấn chỉ có thể đợi. Bà cụ Diệp ngược lại không có phản ứng quá lớn, giống như không cho rằng thân thể của mình có vấn đề gì vậy, điều này khiến Diệp Ân Tuấn cũng có hơi không nắm chắc. Khi điện thoại của Mike gọi đến, Diệp Ân Tuấn đang ăn cơm cùng với tụi nhỏ, nghe thấy Mike tìm anh, anh nói với cụ Diệp thì đi ra ngoài. Mike mời Diệp Ân Tuấn đến một câu lạc bộ giới trí. “Đến rồi?” Mike ngồi trong phòng bao, thấy Diệp Ân Tuấn đến cũng không có biểu cảm gì quá lớn, ngược lại để mặc Diệp Ân Tuấn tự mình làm chủ. Người xung quanh thấy thái độ này của Mike thì biết thân phận địa vị của Diệp Ân Tuấn, tuyệt đối là anh em chí cốt của Mike. “Giới thiệu một chút, mấy người này đều là bạn của tôi, trước mắt có quan hệ hợp tác với nhà họ Đường, nói đi, anh muốn bắt đầu từ ai trước?” Mike sau khi đợi Diệp Ân Tuấn ngồi xuống thì mở miệng. Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy có một người anh em như này rất được, bản thân còn chưa nói gì thì Mike đã đoán được gì đó rồi. “Chuyện này tự tôi làm, có điều quả thật cần các cậu giúp đỡ, nhân tình của các anh em khác tôi không nợ, nợ một mình cậu là đủ rồi.” Diệp Ân Tuấn đi đến bên cạnh Mike ngồi xuống. Mike nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì cho tất cả mọi người tản đi. Khi trong phòng bao chỉ còn lại hai người, Mike rót một ly rượu cho Diệp Ân Tuấn, nói: “Tôi nghe nói anh nghi nghi ngờ chẩn đoán của bác sĩ của bệnh viện chúng tôi?” “Không phải nghi ngờ, mà là không dám chắc nên làm sao, dứt khoát mời chuyên gia đến xem thử.” Diệp Ân Tuấn ở trong chuyện này quả thật có hơi áp lực. Mike và Diệp Ân Tuấn là anh em sống chết có nhau, trước kia ở trên chiến trường được Diệp Ân Tuấn cứu một mạng, sau khi xuất ngũ hai người cũng luôn liên lạc, vốn dĩ Diệp Ân Tuấn cũng định đến Mỹ mở rộng kinh doanh, nhưng còn chưa bắt đầu thực hiện thì Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, anh lúc đó cũng không có bao nhiêu tâm tư mà đi mở rộng nữa, cho nên tạm gác lại. Không ngờ lần này đến Mỹ còn phải cần sự giúp đỡ của Mike. “Thời gian thấm thoát như thoi đưa, nháy mắt chúng ta đều đã xuất ngũ được nhiều năm như vậy rồi.” Mike rất hoài niệm cuộc sống khi đó, đáng tiếc anh ta vẫn phải xuất ngũ. “Phải, năm tháng nhiệt huyết đó đã một đi không trở lại được nữa rồi.” Diệp Ân Tuấn cũng hoài niệm, nhưng anh biết con người nên hướng về phía trước, chứ không phải nhìn về phía sau. Hai người sau khi cụng ly, Mike hỏi: “Cậu và Đường Trình Siêu rốt cuộc có ân oán gì? Có thể khiến anh ta nhằm vào cậu như vậy?” “Nỗi hận cướp vợ, mối thù giết con.” Mắt của Diệp Ân Tuấn bắn ra ánh nhìn thù hận. “Có ý gì?” Mike nghe không hiểu, Diệp Ân Tuấn nói chuyện của Thẩm Hạ Lan cho anh ta, thuận tiện nói bệnh tình mấy năm nay của Thẩm Nghê Nghê. Nghe hết lời Diệp Ân Tuấn nói, Mike tức giận mắng: “Thật sự không phải thứ gì tốt đẹp! Ân oán giữa người lớn liên quan gì đến trẻ con? Sao có thể ra tay với trẻ con được chứ?” “Tôi bây giờ chỉ muốn cứu vợ của tôi về, tôi đã mất đi một đứa con trai rồi, tôi không thể lấy vợ được nữa.” Diệp Ân Tuấn bây giờ nghĩ đến Thẩm Minh Triết vẫn cảm thấy đau thấu tim gan. Thằng nhóc đó thật kiêu ngạo! Thằng nhóc thối đó không chịu gọi anh là ba, cuối cùng gọi anh là lão Diệp, con rốt cuộc đang ở đâu? Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn rất khổ sở, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang đỏ. Mike đã nghe nói chuyện của Thẩm Minh Triết, thấp giọng nói: “Tôi tin sẽ có manh mối, chỉ cần người còn ở địa bàn của tôi, tôi bảo đảm có thể giúp anh tìm được.” “Cảm ơn người anh em.” “Được rồi, áp lực của anh gần đây rất lớn, hôm nay chúng ta không say không về. Tôi biết tính cách của anh, anh đêm khuya định đến nhà họ Đường thăm dò phải không? Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng, canh phòng vào buổi tối của nhà họ Đường nghiêm ngặt nhất, không bằng đi vào ban ngày. Ngày mai tôi tìm một lý do hẹn Đường Trình Siêu ra ngoài, anh nhân cơ hội đi vào một chuyến, còn vào trong thế nào, tự anh nghĩ cách.” Mike không nhìn nổi Diệp Ân Tuấn cứ đè nén như thế, trực tiếp mở miệng. Diệp Ân Tuấn cười nói: “Vẫn là cậu hiểu tôi nhất.” “Người hiểu anh nhất là Nam Phương, nhưng cậu ta lại không có ở đây. Thằng nhóc Diệp Tranh là con trai của Nam Phương phải không?” Diệp Ân Tuấn gật đầu. “Không tệ, về sau cho làm con trai nuôi của tôi.” “Không cho.” Diệp Ân Tuấn trực tiếp từ chối, gây nên sự bất mãn của Mike. Hai người bắt đầu nói chuyện trước đây, nói đến những chuyện mà bọn họ gặp phải trong mấy năm xa cách, nói rồi uống, uống rồi nói, dần dần cả hai đều uống nhiều. Diệp Ân Tuấn luôn cho rằng mình ngàn ly không say, nhưng tại sao rượu này hôm nay lại đắng như vậy? Tại sao khó uống như vậy? Anh dường như nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cô đang mỉm cười với anh, giống như 5 năm trước. “Hạ Lan, Hạ Lan…” Diệp Ân Tuấn bỗng đứng dậy, xông về phía bóng hình hư ảo đó, nhưng đâu có bóng dáng của Thẩm Hạ Lan chứ? Anh trực tiếp ngã ra sàn, trông rất nhếch nhác. “Thẩm Hạ Lan, xin lỗi, xin lỗi.” Diệp Ân Tuấn ngồi trên sàn một lúc lâu cũng không có đứng dậy, vai của anh run run, giọng nói rất đè nén phát ra từ trong miệng. Mike đau lòng bước tới đỡ anh dậy, thấp giọng nói: “Ngủ một giấc đi, ngày mai mọi thứ đều sẽ tốt hơn.” Diệp Ân Tuấn không biết thật sự mệt rồi, hay làm sao, vậy mà ngủ như thế. Mike tìm một cái chăn mỏng đắp lên người anh, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng bao. Anh ta châm một điếu thuốc hút, trong làn khói thuốc lượn lờ ai cũng không nhìn rõ gương mặt của anh ta. Hút hết một điếu thuốc, có người đến bên cạnh Mike. “Cậu chủ.” “Điều tra thế lực ngầm ở Mỹ cho tôi, tôi muốn biết mọi tình hình liên quan đến đứa trẻ 4-5 tuổi, cậu nhóc, bất luận ở đâu, tôi đều phải biết cụ thể ở thế lực ngầm nào.” Mắt của Mike có hơi lạnh. Người đó tuy có hơi kinh ngạc về mệnh lệnh của Mike, có điều vẫn rất nhanh lui xuống. Mike ở bên ngoài một lúc nữa, sau đó mới đi vào trong phòng bao. Diệp Ân Tuấn ngủ rất say, cũng rất bồn chồn. Mike trực tiếp nằm ở bên cạnh anh, không bao lâu cũng ngủ mất. Ngày hôm sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy, cảm thấy đầu như nứt ra. Anh vậy mà uống say rồi! Lắc lắc đầu, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Mike còn đang ngủ, người đàn ông này vẫn giống trước đây, một chút hình tượng cũng không chú ý, vậy thì cứ thoải mái nằm ở trên sàn, cũng không sợ lạnh. Diệp Ân Tuấn đá anh ta một cái, trực tiếp đá cho Mike tỉnh lại. “Làm gì thế?” “Dậy đi! Đi hẹn Đường Trình Siêu ra ngoài.” “Tôi nói này đại ca, cậu để tôi ngủ thêm một lúc nữa thì chết à?” Mike có hơi bất mãn mà làu bàu. Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Sẽ, tôi sẽ gấp chết. Cậu biết tôi và vợ tôi đã bao lâu rồi chưa gặp nhau rồi không?” “Là vợ anh chứ đâu phải vợ tôi, còn bắt tôi cũng khẩn trương theo chắc?” Mike tuy nói như thế, nhưng vẫn bò dậy đi rửa mặt, sau đó cùng Diệp Ân Tuấn đi ra khỏi câu lạc bộ. Diệp Ân Tuấn không có trở về, trực tiếp lái xe đến gần nhà tổ của nhà họ Đường. Không lâu sau, Đường Trình Siêu nhận được điện thoại của Mike, hẹn anh ta bàn về chuyện khu đất ở ngoại ô. Lông mày của Đường Trình Siêu hơi nhíu lại. Mike này nghe nói rất không dễ bắt chuyện, trước đây anh ta đã từng hẹn Mike để bàn về khu đất ở ngoại ô, nhưng đối phương không thèm quan tâm, hiện nay đột nhiên hẹn anh ra ra ngoài, chắc có liên quan đến Diệp Ân Tuấn. Vừa nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, Đường Trình Siêu hận đến ngứa răng, có điều anh ta không chọc nổi Mike, vẫn chỉnh quần áo rồi đi ra ngoài. Trước khi đi anh ta đi xem Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan vẫn bộ dạng không thèm để ý đến anh ta, có điều Đường Trình Siêu không để tâm. “Đợi tôi giải quyết xong Diệp Ân Tuấn thì em sẽ yên tâm ở bên tôi rồi, Hạ Lan, tôi có thể đợi, năm năm tôi đều đợi rồi, không vội gì mấy ngày này.” Đường Trình Siêu hôn nhẹ lên trán của Thẩm Hạ Lan, lại bị Thẩm Hạ Lan tránh ra. Bởi vì thời gian dài bị trói tay chân, toàn thân Thẩm Hạ Lan đều cứng nhắc, hiện nay chỉ cần ở gần Đường Trình Siêu, cô cảm thấy lông tơ khắp người đều dựng đứng. Thấy vết thương trên người càng lúc càng nhạt, qua mấy ngày nữa thì sẽ khỏi rồi, đến lúc đó cô không biết mình liệu có bị Đường Trình Siêu cưỡng ép làm ra chuyện gì không. Vừa nghĩ đến kết quả như thế thì cô cảm thấy kinh hãi. Đường Trình Siêu đứng dậy rời khỏi, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa của tầng hầm. Thẩm Hạ Lân thật sự không dám tin, Đường Trình Siêu đã từng nâng niu cô trong lòng bàn tay, bây giờ lại giống như nuôi nhốt sủng vậy mà nhốt cô ở trong tầng hầm. Tầng hầm bình thường không có ai đến, chỉ có đến giờ ăn cơm mới có người đến ép cô ăn chút gì đó, nếu như cô không ăn thì người hầu sẽ truyền chất dinh dưỡng cho cô. Mấy ngày nay, Thẩm Hạ Lan mơ mơ hồ hồ, không biết trôi qua bao lâu, cũng không biết Diệp Ân Tuấn đi hay chưa, càng không biết phẫu thuật của Thẩm Nghê Nghê như thế nào rồi. Lúc đó khi cô mất tích cũng chưa kịp nói chuyện của Nghê Nghê với Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn làm sao mà biết được chứ? Lẽ nào là Đường Trình Siêu nói? Anh ta cố ý dụ Diệp Ân Tuấn đến Mỹ để đối phó anh sao? Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lân lại càng khẩn trương. Cô vì đã giãy ra, cổ tay và cổ chân đã bị trầy xước, rỉ máu, nhưng cô không để tâm. Cô nhất định phải trốn khỏi nơi này! Nhất định! Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Hạ Lân hơi nhíu mày. Bây giờ còn chưa đến giờ ăn cơm, ai đến chứ? Thẩm Hạ Lan trở nên cảnh giác, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng quát của người hầu. “Này, ống nước ở đây, bên đó là tầng hầm, chủ nhân của chúng tôi không ở nhà, anh không thể qua đó.” Nghe thấy người hầu nói như thế, trái tim của Thẩm Hạ Lan khẽ động. Có người bên ngoài đến biệt thự? Vậy thì cô có phải có thể được cứu không? Nhưng Thẩm Hạ Lan lại nhả được đồ trong miệng ra. Vì sợ cô kêu lên, Đường Trình Siêu đều chặn miệng của cô lại. Thẩm Hạ Lan kêu ư ư, đáng tiếc âm thanh trong tầng hầm căn bản không truyền lên trên được. Cô cố gắng hét, cả người đều thấm ướt, vết máu ở cổ tay cổ chân càng chảy nhiều, nhưng tiếng bước chân bên ngoài lại càng lúc càng xa, càng lúc càng xa… Thẩm Hạ Lan có hơi tuyệt vọng rồi. Lẽ nào cả đời sau của cô thật sự phải trôi qua như thế này sao? Hay là đợi sau khi Đường Trình Siêu ám toán Diệp Ân Tuấn xong, một mình cô sống lay lắt như này? Không! Cô không muốn! Thẩm Hạ Lan cảm thấy như thế không bằng đập đầu chết cho rồi. Đột nhiên cô giống như nghĩ đến điều gì đó. Chỉ cần cô tự sát, có phải sẽ có cơ hội để Đường Trình Siêu đưa cô đến bệnh viện không? Đến lúc đó, có lẽ có cơ hội có phải không? Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan đột nhiên mỉm cười, nụ cười chảy nước mắt. Lấy mạng ra cược, cược một cơ hội, cho dù đầu chảy máu, thoi thóp, cô cũng không muốn ở lại cái nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời nữa. Cô muốn về nhà! Cô muốn trở lại bên cạnh Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê, nơi đó mới là nhà của cô!