Câu nói này của Thẩm Hạ Lan làm Tiêu Nguyệt ngây ra một lúc. Bà ta không hiểu, trông Thẩm Hạ Lan có vẻ đề phòng và rất bất mãn với bà ta, nhưng mà lại tự nói hành tung của mình cho bà ta, chẳng lẽ là không sợ mình thật sự làm chuyện gì đó với cô hả? Dường như là cảm nhận được sự nghi hoặc của Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Nếu như dì muốn làm cái gì thì cần phải lên kế hoạch cho thật kỹ càng, nếu như dì đã không hi vọng tôi đi theo, vậy thì tôi sẽ không đi theo, đúng lúc chồng với con gái của tôi vẫn còn chưa ăn sáng, tôi phải trở về rồi, dì cứ tùy ý đi. À đúng rồi, nếu như có thể thì mong dì nói tin tức của chú hai của tôi cho tôi biết, tôi sẽ rất biết ơn dì, nếu như không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng, dù sao thì có một số việc tôi vẫn có thể điều tra ra được.” Ngụ ý đó chính là thứ mà tôi có thể điều tra ra được, dì chủ động nói cho tôi biết là thái độ, không muốn nói cho tôi biết thì cũng chẳng có tổn thất gì hết, đây chính là ý tứ mà Thẩm Hạ Lan muốn biểu đạt. Tiêu Nguyệt dừng lại một chút. Trước kia có lẽ không cảm thấy Thẩm Hạ Lan có gì đó, thậm chí cảm thấy nếu như không phải bởi vì cô kết hôn với Diệp Ân Tuấn, có lẽ cô gái này chỉ là một họa sĩ đơn giản, hoặc là một cô gái bình thường yếu ớt dễ vỡ, nhưng mà lúc này Tiêu Nguyệt mới có thể cảm nhận được Thẩm Hạ Lan có dũng khí và năng lực đứng ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn, trở thành mợ Diệp, cũng không phải là dịu dàng hay không có tác dụng giống như mình và người ngoài nhìn thấy. Tiêu Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, trong nụ cười có một tia lo lắng, thiếu đi vẻ tính toán. “Chơi cho thật vui đi, hi vọng lúc trở về tất cả đều có thể kết thúc.” Giọng nói của Tiêu Nguyệt không lớn, nhưng đủ để Thẩm Hạ Lan nghe được. Thẩm Hạ Lan chỉ hơi dừng lại một chút, không quay đầu lại, trực tiếp đeo cái kính râm lên sau đó sờ lên hoa tai ở trên tai mình, khóe môi hơi nâng lên. Bước ra khỏi nghĩa trang công trọng, điện thoại của Thẩm Hạ Lan liền vang lên. . ngôn tình hay Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Tuấn. “Anh cho người đi đón em nha?” “Không cần đâu, tự em về là được rồi, anh muốn ăn gì để em mua cho anh.” Thẩm Hạ Lan nghe thấy giọng nói khàn khàn lúc mới thức dậy của Diệp Ân Tuấn, trong lòng không khỏi rung động, đôi tay lại sờ lên hoa tai trên tai mình. Đây chính là thiết bị theo dõi mà Diệp Ân Tuấn đặc biệt thiết kế cho cô. Lúc đi ra cửa cô không muốn mang vào, nhưng mà nghĩ tới cục diện hiện tại, nếu như mình xuất hiện vấn đề gì đó sẽ chỉ mang đến phiền phức cho Diệp Ân Tuấn, cho nên cô đã mang theo nó, đồng thời còn mở giám sát. Cho nên đối với việc Diệp Ân Tuấn biết vị trí hiện tại của mình, Thẩm Hạ Lan không cảm thấy hoảng sợ. Diệp Ân Tuấn đứng dựa bên cửa sổ nhìn thời tiết âm u ở bên ngoài, cười nói: “Muốn ăn em.” Gương mặt của Thẩm Hạ Lan đỏ lên. “Khụ khụ, em muốn uống sữa đậu nành, sẽ mua về cho anh một phần?” Cô vội thay đổi chủ đề. Gần đây người đàn ông này có hơi không kiềm chế, sao lúc nào cũng nghĩ tới chuyện đó vậy Diệp Ân Tuấn cười nhẹ một tiếng, hiển nhiên tâm trạng rất tốt. “Được rồi.” “Chờ em.” Cúp điện thoại, trong lòng có Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mặc kệ mục đích cuối cùng của Tiêu Nguyệt là cái gì, mặc kệ những gì mà bà ta nói là thật hay giả, bây giờ cô tạm thời tin những điều đó, chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là dẫn người nhà ra ngoài chơi một chuyến, cho dù nơi mà bọn họ đến có những người để ý tới bọn họ thì có sao đâu chứ? Vừa mới nghĩ tới bọn nhỏ và Diệp Ân Tuấn đều ở bên cạnh, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đây chính là gia tài lớn nhất của cô, cũng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của cô. Xe chậm rãi chạy đi, Tiêu Nguyệt nhìn Thẩm Hạ Lan biến mất, khóe môi hơi cong lên lộ ra một nụ cười an ủi, lại đột nhiên phát hiện trong nháy mắt phía sau lưng mình có một luồng gió bắn tới..